Có phải là vô nghĩa lắm không khi mỗi sớm mai thức dậy ta chợt nhận ra mình chẳng còn đam mê điều gì hay không biết phải đi đến nơi đâu? Ta mặc kệ cuộc sống ngoài kia chảy trôi những nhịp hối hả, bản thân biếng lười thả đời mình lênh đênh...
Có phải là vô nghĩa lắm không khi mỗi sớm mai thức dậy ta chợt nhận ra mình chẳng còn đam mê điều gì hay không biết phải đi đến nơi đâu? Ta mặc kệ cuộc sống ngoài kia chảy trôi những nhịp hối hả, bản thân biếng lười thả đời mình lênh đênh vô định giữa dòng sông nghiệt ngã của thời gian. Cuộc sống này vốn dĩ không chấp nhận những con người chỉ biết buông xuôi như thế, sống là phải đấu tranh để kiếm tìm hạnh phúc thực sự.
“Hạnh phúc ở ngay đây” chỉ có gần 60 phút để truyền tải một cách trọn vẹn ý nghĩa thực sự của hạnh phúc, nhưng nó lại như bản nhạc du dương cứ ru vào lòng tôi những nhịp an yên rất dịu. Tôi dường như nhìn thấy những mầm xanh căng đầy nhựa sống đã bắt đầu nảy mầm trở lại bên trong chàng trai trẻ Hiroyuki, đồng thời cảm nhận rõ ràng nhất sự hài lòng và viên mãn của bà Fukuko trong từng nhịp phim. Sự nhẹ nhàng của mạch phim cùng với khung cảnh xinh đẹp ở Tsuyazaki đã khiến tôi vô cùng tò mò về làng chài ven biển này. Liệu Tsuyazaki có thực sự đã mang lại hạnh phúc cho bà Fukuko không? Hiroyuki rốt cuộc vì điều gì mà Hiroyuki trở nên phấn chấn như vậy?
Một anh chàng với gương mặt điển trai, hiền lành xuất hiện trên giường bệnh và liên tục nói mớ về ước mơ được thay đổi cuộc sống hiện tại của bản thân. Hiroyuki khiến tôi cảm thấy hơi bất lực khi nghe anh trả lời với cô bạn gái của mình rằng anh không biết mình thích gì, phải làm gì và muốn đi đâu. Anh cứ ngồi yên mà chấp nhận cuộc sống đầy chán nản và không có chút hoài bão nào của mình như thế. Anh rệu rã trong việc thiết lập các mối quan hệ trong xã hội, cũng như chẳng thể nào hoà nhập với môi trường làm việc khô cứng. Tôi bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của bạn gái anh, có lẽ cô luôn mong muốn có thể giúp anh thay đổi tình trạng vô nghĩa hiện tại nên mới đưa ra thật nhiều gợi ý để anh suy nghĩ thêm. Cô chỉ muốn anh nói lên nguyện vọng của mình dù rằng đó là một chuyện chẳng hay ho gì. Tiếc là mọi thứ đều chẳng khiến anh tốt hơn.
Đúng vào lúc mọi thứ dường như mịt mờ thì lời hứa thuở thiếu thời bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí của Hiroyuki. Dù khá chần chừ nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đến Tsuyazaki để hoàn thành lời hứa với người bạn cũ cách đây hơn 20 năm. Tsuyazaki hiện ra rất đỗi yên bình với bờ biển trải dài xanh mướt, lũ trẻ con đùa nghịch quanh nhà lễ phép chào hỏi Hiroyuki, người dân làng chài vô cùng thân thiện và niềm nở khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh. Những khu phố ấy mới yên bình và chân chất làm sao. Hiroyuki bước đi một cách rất rụt rè, sự lạ lẫm đã khiến một người chưa từng thử cảm giác mới lạ như anh cảm thấy khá lo lắng và hoang mang. Rồi anh vô tình gặp một người phụ nữ lớn tuổi tên là Fukuko, bà cười rất tươi và mời anh vào nhà. Trong căn nhà nhỏ của bà Fukuko, Hiroyuki đã được chiêm ngưỡng những bức tranh vẽ Tsuyazaki tuyệt đẹp của bà và trở thành một vị khách vô cùng quý mà bà đã chờ đợi từ rất lâu.
Bà Fukuko trở thành một hướng dẫn viên rất nhiệt tình, bà đưa anh đến nơi khiến bà quyết định sẽ ở lại Tsuyazaki thật lâu để được ngắm nhìn nó lâu hơn nữa. Những câu chuyện về cuộc đời của bà cũng bắt đầu rất nhẹ nhàng trong chuyến đi lần đó. Đến lúc này đây, Hiroyuki mới biết được sự thật là người bạn thuở niên thiếu của mình đã không còn sống trên cõi đời này nữa và bà Fukuko chính là mẹ của cậu ta, bà đã giúp con trai mình chờ anh rất lâu rồi. Cậu bạn của anh đã kể rất nhiều về anh, kể về giấc mơ muốn trở thành một nhà văn của Fukuko với mẹ mình. Anh mới chợt nhớ về những bài đăng của mình trên báo lớp lúc còn nhỏ, quá khứ tươi đẹp ấy đã khơi lại ước mơ còn dang dở trong Hiroyuki và chính những câu chuyện của bà Fukuko là chất xúc tác để ngọn lửa ấy một lần nữa được bùng lên trong anh.
Những ngày ở Tsuyazaki, Hiroyuki và bà Fukuko đã cùng nhau trải qua những ngày rất thanh thản. Họ cùng nhau đi đến những địa điểm xinh đẹp ở Tsuyazaki, cùng nhau bắt cua, làm đồng hay đến chợ hải sáng vào các buổi sáng tinh sương. Bà Fukuko nấu thật nhiều món ngon cho anh và kể cho anh nghe những câu chuyện thật nhỏ nhưng chứa đựng vô vàn hạnh phúc của bà. Tất cả những kí ức tươi đẹp nhất trong suốt cuộc đời bà dường như đều gắn liền với Tsuyazaki, có lẽ từ rất lâu rồi bà đã chọn nó làm quê hương và dành hết yêu thương cho mảnh đất nhỏ ven biển này. Cuộc sống tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến cho Hiroyuki cảm thấy vô cùng thanh bình và thoải mái.
Tôi tự hỏi tại sao bà Fukuko có thể dễ dàng cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống khó khăn ngày trước như vậy? Phải chăng bởi vì bà luôn tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống? Giống như việc bà tin vào tình yêu mà người chồng quá cố dành cho mình dù ông khá kiệm lời và chẳng bao giờ thể hiện sự quan tâm trước mặt bà. Hạnh phúc không có bất cứ hình hài hay thước đo nào cả, quan trọng là cách chúng ta tìm kiếm, nhìn nhận và gìn giữ nó cho bản thân. Bà Fukuko chính vì nhìn thấy được sự ấm áp đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của chồng mình nên mới có thể chung sống với ông suốt cuộc đời như vậy. Một tiểu thư như bà lại chấp nhận một cuộc sống khó khăn ở Tsuyazaki chỉ vì cảnh đẹp ở nơi đây quả thực là điều tuyệt vời. Tôi chợt nhớ đến hai câu thơ của Chế Lan Viên: “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn”, Tsuyazaki từ lâu đã trở thành một phần tâm hồn của bà Fukuko, bà trân quý nơi đây như chính nó là quê hương mà bà đã sinh ra và lớn lên vậy. Phép màu sẽ chẳng bao giờ xuất hiện khi chúng ta cứ mãi ngồi yên trong vỏ ốc của chính mình đâu, hãy bước ra ngoài thế giới để được gặp gỡ và tiếp xúc với thật nhiều người, biết đâu những con người tưởng chừng xa lạ ấy sẽ mang lại thứ hạnh phúc mà chúng ta luôn mong đợi từ rất lâu.
“Hạnh phúc ở nơi đây” thực sự đã chạm đến tâm tình của người xem, bởi nó hàm chứa sự thấu hiểu và bao dung giữa người với người. Chúng ta rồi cũng sẽ gặp những khoảnh khắc đáng chán như Hiroyuki, muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để đến một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ và bắt đầu một cuộc sống mới. Nói bộ phim là câu chuyện cổ tích dành cho người lớn quả thực không sai chút nào, bởi nó giúp chúng ta nhìn thấy được giá trị thực sự của cuộc sống và còn tạo nên một thứ sức mạnh vô hình khiến ta mạnh mẽ đối đầu với những khó khăn trong cuộc sống.
Hiroyuki rốt cuộc đã có thể hoàn thành quyển sách về cuộc đời của bà Fukuko và hình như trong tâm khảm của anh thì Tsuyazaki đã trở thành quê hương tự bao giờ?
Cuộc sống thanh bình ở vùng chài ven biển cùng với những con người chân chất và ấm áp yêu thương vẫn sẽ tiếp diễn, biết đâu sau này sẽ còn có rất nhiều người viên mãn như bà Fukuko.
Lấp lánh an vui ở Tsuyazaki
Có phải là vô nghĩa lắm không khi mỗi sớm mai thức dậy ta chợt nhận ra mình chẳng còn đam mê điều gì hay không biết phải đi đến nơi đâu? Ta mặc kệ cuộc sống ngoài kia chảy trôi những nhịp hối hả, bản thân biếng lười thả đời mình lênh đênh vô định giữa dòng sông nghiệt ngã của thời gian. Cuộc sống này vốn dĩ không chấp nhận những con người chỉ biết buông xuôi như thế, sống là phải đấu tranh để kiếm tìm hạnh phúc thực sự.
“Hạnh phúc ở ngay đây” chỉ có gần 60 phút để truyền tải một cách trọn vẹn ý nghĩa thực sự của hạnh phúc, nhưng nó lại như bản nhạc du dương cứ ru vào lòng tôi những nhịp an yên rất dịu. Tôi dường như nhìn thấy những mầm xanh căng đầy nhựa sống đã bắt đầu nảy mầm trở lại bên trong chàng trai trẻ Hiroyuki, đồng thời cảm nhận rõ ràng nhất sự hài lòng và viên mãn của bà Fukuko trong từng nhịp phim. Sự nhẹ nhàng của mạch phim cùng với khung cảnh xinh đẹp ở Tsuyazaki đã khiến tôi vô cùng tò mò về làng chài ven biển này. Liệu Tsuyazaki có thực sự đã mang lại hạnh phúc cho bà Fukuko không? Hiroyuki rốt cuộc vì điều gì mà Hiroyuki trở nên phấn chấn như vậy?
Một anh chàng với gương mặt điển trai, hiền lành xuất hiện trên giường bệnh và liên tục nói mớ về ước mơ được thay đổi cuộc sống hiện tại của bản thân. Hiroyuki khiến tôi cảm thấy hơi bất lực khi nghe anh trả lời với cô bạn gái của mình rằng anh không biết mình thích gì, phải làm gì và muốn đi đâu. Anh cứ ngồi yên mà chấp nhận cuộc sống đầy chán nản và không có chút hoài bão nào của mình như thế. Anh rệu rã trong việc thiết lập các mối quan hệ trong xã hội, cũng như chẳng thể nào hoà nhập với môi trường làm việc khô cứng. Tôi bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của bạn gái anh, có lẽ cô luôn mong muốn có thể giúp anh thay đổi tình trạng vô nghĩa hiện tại nên mới đưa ra thật nhiều gợi ý để anh suy nghĩ thêm. Cô chỉ muốn anh nói lên nguyện vọng của mình dù rằng đó là một chuyện chẳng hay ho gì. Tiếc là mọi thứ đều chẳng khiến anh tốt hơn.
Đúng vào lúc mọi thứ dường như mịt mờ thì lời hứa thuở thiếu thời bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí của Hiroyuki. Dù khá chần chừ nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đến Tsuyazaki để hoàn thành lời hứa với người bạn cũ cách đây hơn 20 năm. Tsuyazaki hiện ra rất đỗi yên bình với bờ biển trải dài xanh mướt, lũ trẻ con đùa nghịch quanh nhà lễ phép chào hỏi Hiroyuki, người dân làng chài vô cùng thân thiện và niềm nở khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh. Những khu phố ấy mới yên bình và chân chất làm sao. Hiroyuki bước đi một cách rất rụt rè, sự lạ lẫm đã khiến một người chưa từng thử cảm giác mới lạ như anh cảm thấy khá lo lắng và hoang mang. Rồi anh vô tình gặp một người phụ nữ lớn tuổi tên là Fukuko, bà cười rất tươi và mời anh vào nhà. Trong căn nhà nhỏ của bà Fukuko, Hiroyuki đã được chiêm ngưỡng những bức tranh vẽ Tsuyazaki tuyệt đẹp của bà và trở thành một vị khách vô cùng quý mà bà đã chờ đợi từ rất lâu.
Bà Fukuko trở thành một hướng dẫn viên rất nhiệt tình, bà đưa anh đến nơi khiến bà quyết định sẽ ở lại Tsuyazaki thật lâu để được ngắm nhìn nó lâu hơn nữa. Những câu chuyện về cuộc đời của bà cũng bắt đầu rất nhẹ nhàng trong chuyến đi lần đó. Đến lúc này đây, Hiroyuki mới biết được sự thật là người bạn thuở niên thiếu của mình đã không còn sống trên cõi đời này nữa và bà Fukuko chính là mẹ của cậu ta, bà đã giúp con trai mình chờ anh rất lâu rồi. Cậu bạn của anh đã kể rất nhiều về anh, kể về giấc mơ muốn trở thành một nhà văn của Fukuko với mẹ mình. Anh mới chợt nhớ về những bài đăng của mình trên báo lớp lúc còn nhỏ, quá khứ tươi đẹp ấy đã khơi lại ước mơ còn dang dở trong Hiroyuki và chính những câu chuyện của bà Fukuko là chất xúc tác để ngọn lửa ấy một lần nữa được bùng lên trong anh.
Những ngày ở Tsuyazaki, Hiroyuki và bà Fukuko đã cùng nhau trải qua những ngày rất thanh thản. Họ cùng nhau đi đến những địa điểm xinh đẹp ở Tsuyazaki, cùng nhau bắt cua, làm đồng hay đến chợ hải sáng vào các buổi sáng tinh sương. Bà Fukuko nấu thật nhiều món ngon cho anh và kể cho anh nghe những câu chuyện thật nhỏ nhưng chứa đựng vô vàn hạnh phúc của bà. Tất cả những kí ức tươi đẹp nhất trong suốt cuộc đời bà dường như đều gắn liền với Tsuyazaki, có lẽ từ rất lâu rồi bà đã chọn nó làm quê hương và dành hết yêu thương cho mảnh đất nhỏ ven biển này. Cuộc sống tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến cho Hiroyuki cảm thấy vô cùng thanh bình và thoải mái.
Tôi tự hỏi tại sao bà Fukuko có thể dễ dàng cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống khó khăn ngày trước như vậy? Phải chăng bởi vì bà luôn tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống? Giống như việc bà tin vào tình yêu mà người chồng quá cố dành cho mình dù ông khá kiệm lời và chẳng bao giờ thể hiện sự quan tâm trước mặt bà. Hạnh phúc không có bất cứ hình hài hay thước đo nào cả, quan trọng là cách chúng ta tìm kiếm, nhìn nhận và gìn giữ nó cho bản thân. Bà Fukuko chính vì nhìn thấy được sự ấm áp đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của chồng mình nên mới có thể chung sống với ông suốt cuộc đời như vậy. Một tiểu thư như bà lại chấp nhận một cuộc sống khó khăn ở Tsuyazaki chỉ vì cảnh đẹp ở nơi đây quả thực là điều tuyệt vời. Tôi chợt nhớ đến hai câu thơ của Chế Lan Viên: “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn”, Tsuyazaki từ lâu đã trở thành một phần tâm hồn của bà Fukuko, bà trân quý nơi đây như chính nó là quê hương mà bà đã sinh ra và lớn lên vậy. Phép màu sẽ chẳng bao giờ xuất hiện khi chúng ta cứ mãi ngồi yên trong vỏ ốc của chính mình đâu, hãy bước ra ngoài thế giới để được gặp gỡ và tiếp xúc với thật nhiều người, biết đâu những con người tưởng chừng xa lạ ấy sẽ mang lại thứ hạnh phúc mà chúng ta luôn mong đợi từ rất lâu.
“Hạnh phúc ở nơi đây” thực sự đã chạm đến tâm tình của người xem, bởi nó hàm chứa sự thấu hiểu và bao dung giữa người với người. Chúng ta rồi cũng sẽ gặp những khoảnh khắc đáng chán như Hiroyuki, muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để đến một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ và bắt đầu một cuộc sống mới. Nói bộ phim là câu chuyện cổ tích dành cho người lớn quả thực không sai chút nào, bởi nó giúp chúng ta nhìn thấy được giá trị thực sự của cuộc sống và còn tạo nên một thứ sức mạnh vô hình khiến ta mạnh mẽ đối đầu với những khó khăn trong cuộc sống.
Hiroyuki rốt cuộc đã có thể hoàn thành quyển sách về cuộc đời của bà Fukuko và hình như trong tâm khảm của anh thì Tsuyazaki đã trở thành quê hương tự bao giờ?
Cuộc sống thanh bình ở vùng chài ven biển cùng với những con người chân chất và ấm áp yêu thương vẫn sẽ tiếp diễn, biết đâu sau này sẽ còn có rất nhiều người viên mãn như bà Fukuko.