Ma lực chính trị và hấp lực món ăn, điều gì sẽ chiến thắng?
Tôi không thích chính trị và thế giới phức tạp của những người luôn tìm cách đấu đá nhau hòng trục lợi cá nhân đó. Vậy nên tôi chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục xem Gu Ra Me! sau tập 1 khi đã chứng kiến những mưu mô của các chính...
Tôi không thích chính trị và thế giới phức tạp của những người luôn tìm cách đấu đá nhau hòng trục lợi cá nhân đó. Vậy nên tôi chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục xem Gu Ra Me! sau tập 1 khi đã chứng kiến những mưu mô của các chính trị gia Nhật Bản, mà quên mất chủ đề ẩm thực mới là điều giúp bộ phim trở nên tuyệt vời. Khi tiếp tục xem, tôi lại thấy Gu Ra Me! cũng giống như một món ăn nhiều hương vị vậy, càng ăn vội chúng ta càng dễ bỏ qua những điều lý thú mà nó mang lại. Bởi dù đề tài ẩm thực đã trở nên khá quen thuộc với người xem, nhưng sự kết hợp độc đáo giữa ẩm thực và chính trị thì chưa một bộ phim nào thể hiện xuất sắc như vậy. Khi xem phim, tôi có cảm giác mình đang ăn một món ăn vừa ngọt ngào những thông điệp ý nghĩa lại vừa cay đắng bởi thuyết âm mưu trong quan hệ chính trị. May thay khi hậu vị của “món ăn” này khá dịu êm và dễ chịu, có lẽ ý nghĩa của những món ăn chính là “thứ gia vị đặc chế” giúp Gu Ra Me! mang đến cảm giác tuyệt hảo cho khán giả.
“Con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua…dạ dày”, tôi đã từng nghĩ câu nói này không đúng cho trường hợp các chính khách luôn xử lý công việc bằng khối óc của mình chứ không phải con tim. Cho đến khi Ichiki dùng sự nhạy bén của mình để giúp thủ tướng có buổi đàm phán thuận lợi hơn, chỉ với món ăn hết sức dân dã mà cô tự chuẩn bị thì tôi mới hiểu hóa ra chẳng khác nhau là mấy. Vào thời khắc đó, Koga – thư ký của Tổng thống đã nhanh chóng phát hiện ra tài năng của cô đầu bếp 25 tuổi không chút danh tiếng này và còn đề nghị cô trở thành đầu bếp của Thủ tướng. Sau khi Ichiki đồng ý, đầu bếp của phủ thủ tướng cũng chính thức được hồi sinh, sau hơn 70 năm từ thời cố Thủ tướng Yoshida Shigeru. Liệu Ichiki có thể đóng góp gì cho nền chính trị quốc gia và giúp Thủ tướng củng cố vị thế của mình trên chính trường chỉ bằng ẩm thực? Cô có thuận lợi trong tất cả các thử thách hay đã phải chịu những áp lực gì? Thủ tướng Ato là người như thế nào mà lại tin vào một cô gái ông chỉ mới gặp lần đầu? Có rất nhiều câu hỏi cứ liên tục bật ra trong đầu tôi và thật thú vị khi từng mảnh ghép được lật mở với những câu trả lời khiến tôi vô cùng hài lòng.
Nếu ví các nhân vật trong Gu Ra Me! như một món ăn với đầy đủ hương vị thì Ichiki có lẽ là loại thức ăn mềm và ngọt. Từ ngoại hình xinh xắn và nụ cười ngọt như mật, đến tài nấu nướng không chê vào đâu được, Ichiki đã khiến các “thực khách” dù khó tính đến đâu đều phải tấm tắc khen ngợi. Không chỉ vậy, tôi còn rất ngưỡng mộ việc Ichiki chỉ cần đọc qua một lần đã ghi nhớ tất cả những điều được viết trong đó, tài năng thiên phú này chính là lợi thế để cô tìm hiểu về các nhân vật mà Thủ tướng phải đón tiếp và đưa ra menu phù hợp nhất trong khoảng thời gian ngắn. Ichiki không cố tỏ ra cầu kỳ khi nấu nướng, ngược lại sự bình thản của cô trước khi tay vào công việc đã không ít lần khiến người bạn đồng hành của mình phải lo lắng đến toát cả mồ hôi. Trong những trường hợp đầy khó khăn, tôi không nghĩ mình có thể bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc như Ichiki. Sự tập trung của Ichiki đã nhắc tôi rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ tìm ra hướng giải quyết, quan trọng chọn được con đường giúp chúng ta tìm được điều mà bản thân mong muốn. Một cô gái biết lắng nghe người khác, luôn cố gắng trong công việc và không bao giờ từ bỏ chính là những điều tuyệt vời giúp món ăn của Ichiki không chỉ đẹp mắt, mà dường như nó còn được cô thổi vào đó thứ linh hồn tươi nguyên nhất, khiến bất cứ ai cũng phải ngỡ ngàng bởi những thông điệp mà cô đã thay lời Thủ tướng gửi gắm đến “đối thủ” của ngài.
Tôi thực sự rất kính nể Thủ tướng Ato, ngài là “nguyên liệu” khiến cho bữa ăn chính trị trở nên đậm đà hơn bao giờ hết. Cách ngài tin tưởng và trân trọng những người ở bên cạnh mình, cũng như sự mềm dẻo trong thỏa hiệp với đối tác giúp người xem thực sự mở rộng tầm mắt. Sự điềm đạm, tinh tế của ngài luôn là điều mà bản thân tôi muốn học hỏi. Nụ cười lạc quan và những lời động viên Ichiki cũng giúp tôi hiểu ra rất nhiều thứ: “Thất bại sẽ là nền tảng của thành công”. Tôi không chắc ngài đã trải qua bao nhiêu thất bại để có thể đút kết được câu nói đó và ngồi vào vị trí của một Thủ tướng, nhưng quả thực nếu chúng ta chỉ vì những vấp ngã mà từ bỏ cả con đường thì cũng đồng nghĩa với việc dấu chấm hết đã được định sẵn. Thủ tướng Ato lúc nào cũng tìm hiểu thật rõ các vị khách mà mình sẽ tiếp đón và bằng cách nào đó ngài luôn hiểu ý đồ ẩn chứa bên trong những món ăn của Ichiki. Giống như cả hai đã là một thể thống nhất, Ichiki tạo ra phép màu từ món ăn và Thủ tướng hiện thực hóa nó thành lời nói để thuyết phục các “kẻ thù” trên chính trường.
“Có phải những người quyền cao chức trọng luôn cô đơn?”. Thủ tướng Ato cũng không ngoại lệ. Ngài có hai người con gái – một ở với ngài nhưng luôn căm hận ngài đã đuổi mẹ mình đi mà không hề biết đó chỉ là hiểu lầm và một chưa từng thừa nhận quan hệ với ngài. Sự đánh đổi này phải chăng chính là quy luật tự nhiên mà Thủ tướng phải gánh lấy để được cống hiến hết sức mình cho quốc gia? Thật may khi cuối cùng Ichiki đã đến giúp họ gỡ được những nút thắt luôn dằn vặt bản thân trong suốt bao nhiêu năm qua.
Một chút cay từ anh chàng đầu bếp tài năng nhưng siêu lạnh lùng Kiyosawa đã góp phần giúp bữa ăn này hoàn thiện hơn. Anh chưa từng công nhận vị trí đầu bếp ở Grand Maison của Ichiki, bởi anh nghĩ việc đưa các thông điệp vào món ăn là điều không cần thiết và tốn quá nhiều thời gian. Nhưng anh cũng rất tốt bụng khi giúp Ichiki nhìn ra những điểm sai của mình và giúp cô khắc phục điều đó. Dù khá kiêu căng nhưng anh không hề tự mãn mà luôn chấp nhận những góp ý, cũng như cố gắng hoàn thiện bản thân hơn. Kiyosawa thực sự là người đầu bếp chân chính, bởi anh nấu ăn không phải vì danh tiếng hay bất cứ điều gì khác, anh chỉ không muốn người khác có cái nhìn tôn trọng đối với những người đầu bếp nói chung và đầu bếp ở Grand Maison nói riêng. Nếu không có sự tranh đấu ngầm giữa Kiyosawa và Ichiki thì có lẽ những bữa ăn ở Grand Maison đã không thể để lại nhiều ấn tượng trong lòng người xem như vậy.
Có rất nhiều tình huống được đưa ra, mỗi nhân vật lại mang trong mình những câu chuyện riêng. Họ đã bị những món ăn chứa đầy thông điệp ở Grand Maison thuyết phục tuyệt đối. Ichiki thực sự đã giúp Thủ tướng Ato giữa vững lòng tin của mình đối với nhân dân và còn thiết lập các mối quan hệ tốt đẹp với đối tác. Bàn ăn ở phủ Thủ tướng có lẽ đã từng chịu rất nhiều nỗi ám ảnh nặng nề của chính trị, nhưng khi món ăn chứa đựng linh hồn của những thương thuyết hòa bình được đặt lên bàn thì mọi thứ trở nên thật dễ chịu. Họ dần chấp nhận giá trị thực sự của bản thân và tài năng của Thủ tướng Ato. Các món ăn từ bao giờ đã trở thành thứ vũ khí lợi hại làm bật lên tinh thần nhạy cảm của người đầu bếp lẫn con người chính trực của ngài Thủ tướng đáng kính. Bạn chắc chắn sẽ học được rất nhiều bài học từ hai con người tưởng chừng chẳng liên quan này.
Dù là bộ phim về đề tài chính trị nhưng Gu Ra Me! lại có rất nhiều tình huống cảm động. Tôi còn nhớ ở cuối tập 4, ngài ngoại trưởng đã nắm lấy tay vợ mình và hứa rằng đến phút cuối cùng vẫn sẽ đứng vững trên vũ đài chính trị để bà là phu nhân của một chính trị gia khi phát hiện ông bị bệnh chỉ còn sống được 3 tháng. Một vị ngoại trưởng ăn nói thô lỗ đã thực sự hiểu ra điều đáng quý nhất trong đời mình, như câu: “Biết chấp nhận giới hạn của bản thân cũng là một dũng khí tuyệt vời”. Ngoài ra, hai chiếc đĩa trống trong bữa ăn hội ngộ của cha con Thủ tướng sau nhiều năm cũng tạo ra một thử thách đầy khá thú vị để gắn kết tình cảm đã mất từ lại giữa họ. Ichiki luôn biết cách tạo ra những điều bất ngờ và kết thúc nó tuyệt đẹp bằng hương vị được nung nấu từ tâm của người đầu bếp chân chính.
Tất cả diễn viên đã làm khá tốt vai trò của mình, thực lực và ngoại hình xuất chúng đã giúp các nhân vật thể hiện được hương vị của “bữa ăn chính trị” tưởng chừng khô cứng nhưng lại vô cùng hấp dẫn này. Hình ảnh của món ăn được chăm chút kỹ lưỡng, tạo cảm giác đẹp mắt và tôi khuyên bạn không nên xem nó khi đang đói vì hẳn không thể cưỡng lại ma lực quyến rũ của nó.
Ma lực chính trị và hấp lực món ăn, điều gì sẽ chiến thắng?
Tôi không thích chính trị và thế giới phức tạp của những người luôn tìm cách đấu đá nhau hòng trục lợi cá nhân đó. Vậy nên tôi chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục xem Gu Ra Me! sau tập 1 khi đã chứng kiến những mưu mô của các chính trị gia Nhật Bản, mà quên mất chủ đề ẩm thực mới là điều giúp bộ phim trở nên tuyệt vời. Khi tiếp tục xem, tôi lại thấy Gu Ra Me! cũng giống như một món ăn nhiều hương vị vậy, càng ăn vội chúng ta càng dễ bỏ qua những điều lý thú mà nó mang lại. Bởi dù đề tài ẩm thực đã trở nên khá quen thuộc với người xem, nhưng sự kết hợp độc đáo giữa ẩm thực và chính trị thì chưa một bộ phim nào thể hiện xuất sắc như vậy. Khi xem phim, tôi có cảm giác mình đang ăn một món ăn vừa ngọt ngào những thông điệp ý nghĩa lại vừa cay đắng bởi thuyết âm mưu trong quan hệ chính trị. May thay khi hậu vị của “món ăn” này khá dịu êm và dễ chịu, có lẽ ý nghĩa của những món ăn chính là “thứ gia vị đặc chế” giúp Gu Ra Me! mang đến cảm giác tuyệt hảo cho khán giả.
“Con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua…dạ dày”, tôi đã từng nghĩ câu nói này không đúng cho trường hợp các chính khách luôn xử lý công việc bằng khối óc của mình chứ không phải con tim. Cho đến khi Ichiki dùng sự nhạy bén của mình để giúp thủ tướng có buổi đàm phán thuận lợi hơn, chỉ với món ăn hết sức dân dã mà cô tự chuẩn bị thì tôi mới hiểu hóa ra chẳng khác nhau là mấy. Vào thời khắc đó, Koga – thư ký của Tổng thống đã nhanh chóng phát hiện ra tài năng của cô đầu bếp 25 tuổi không chút danh tiếng này và còn đề nghị cô trở thành đầu bếp của Thủ tướng. Sau khi Ichiki đồng ý, đầu bếp của phủ thủ tướng cũng chính thức được hồi sinh, sau hơn 70 năm từ thời cố Thủ tướng Yoshida Shigeru. Liệu Ichiki có thể đóng góp gì cho nền chính trị quốc gia và giúp Thủ tướng củng cố vị thế của mình trên chính trường chỉ bằng ẩm thực? Cô có thuận lợi trong tất cả các thử thách hay đã phải chịu những áp lực gì? Thủ tướng Ato là người như thế nào mà lại tin vào một cô gái ông chỉ mới gặp lần đầu? Có rất nhiều câu hỏi cứ liên tục bật ra trong đầu tôi và thật thú vị khi từng mảnh ghép được lật mở với những câu trả lời khiến tôi vô cùng hài lòng.
Nếu ví các nhân vật trong Gu Ra Me! như một món ăn với đầy đủ hương vị thì Ichiki có lẽ là loại thức ăn mềm và ngọt. Từ ngoại hình xinh xắn và nụ cười ngọt như mật, đến tài nấu nướng không chê vào đâu được, Ichiki đã khiến các “thực khách” dù khó tính đến đâu đều phải tấm tắc khen ngợi. Không chỉ vậy, tôi còn rất ngưỡng mộ việc Ichiki chỉ cần đọc qua một lần đã ghi nhớ tất cả những điều được viết trong đó, tài năng thiên phú này chính là lợi thế để cô tìm hiểu về các nhân vật mà Thủ tướng phải đón tiếp và đưa ra menu phù hợp nhất trong khoảng thời gian ngắn. Ichiki không cố tỏ ra cầu kỳ khi nấu nướng, ngược lại sự bình thản của cô trước khi tay vào công việc đã không ít lần khiến người bạn đồng hành của mình phải lo lắng đến toát cả mồ hôi. Trong những trường hợp đầy khó khăn, tôi không nghĩ mình có thể bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc như Ichiki. Sự tập trung của Ichiki đã nhắc tôi rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ tìm ra hướng giải quyết, quan trọng chọn được con đường giúp chúng ta tìm được điều mà bản thân mong muốn. Một cô gái biết lắng nghe người khác, luôn cố gắng trong công việc và không bao giờ từ bỏ chính là những điều tuyệt vời giúp món ăn của Ichiki không chỉ đẹp mắt, mà dường như nó còn được cô thổi vào đó thứ linh hồn tươi nguyên nhất, khiến bất cứ ai cũng phải ngỡ ngàng bởi những thông điệp mà cô đã thay lời Thủ tướng gửi gắm đến “đối thủ” của ngài.
Tôi thực sự rất kính nể Thủ tướng Ato, ngài là “nguyên liệu” khiến cho bữa ăn chính trị trở nên đậm đà hơn bao giờ hết. Cách ngài tin tưởng và trân trọng những người ở bên cạnh mình, cũng như sự mềm dẻo trong thỏa hiệp với đối tác giúp người xem thực sự mở rộng tầm mắt. Sự điềm đạm, tinh tế của ngài luôn là điều mà bản thân tôi muốn học hỏi. Nụ cười lạc quan và những lời động viên Ichiki cũng giúp tôi hiểu ra rất nhiều thứ: “Thất bại sẽ là nền tảng của thành công”. Tôi không chắc ngài đã trải qua bao nhiêu thất bại để có thể đút kết được câu nói đó và ngồi vào vị trí của một Thủ tướng, nhưng quả thực nếu chúng ta chỉ vì những vấp ngã mà từ bỏ cả con đường thì cũng đồng nghĩa với việc dấu chấm hết đã được định sẵn. Thủ tướng Ato lúc nào cũng tìm hiểu thật rõ các vị khách mà mình sẽ tiếp đón và bằng cách nào đó ngài luôn hiểu ý đồ ẩn chứa bên trong những món ăn của Ichiki. Giống như cả hai đã là một thể thống nhất, Ichiki tạo ra phép màu từ món ăn và Thủ tướng hiện thực hóa nó thành lời nói để thuyết phục các “kẻ thù” trên chính trường.
“Có phải những người quyền cao chức trọng luôn cô đơn?”. Thủ tướng Ato cũng không ngoại lệ. Ngài có hai người con gái – một ở với ngài nhưng luôn căm hận ngài đã đuổi mẹ mình đi mà không hề biết đó chỉ là hiểu lầm và một chưa từng thừa nhận quan hệ với ngài. Sự đánh đổi này phải chăng chính là quy luật tự nhiên mà Thủ tướng phải gánh lấy để được cống hiến hết sức mình cho quốc gia? Thật may khi cuối cùng Ichiki đã đến giúp họ gỡ được những nút thắt luôn dằn vặt bản thân trong suốt bao nhiêu năm qua.
Một chút cay từ anh chàng đầu bếp tài năng nhưng siêu lạnh lùng Kiyosawa đã góp phần giúp bữa ăn này hoàn thiện hơn. Anh chưa từng công nhận vị trí đầu bếp ở Grand Maison của Ichiki, bởi anh nghĩ việc đưa các thông điệp vào món ăn là điều không cần thiết và tốn quá nhiều thời gian. Nhưng anh cũng rất tốt bụng khi giúp Ichiki nhìn ra những điểm sai của mình và giúp cô khắc phục điều đó. Dù khá kiêu căng nhưng anh không hề tự mãn mà luôn chấp nhận những góp ý, cũng như cố gắng hoàn thiện bản thân hơn. Kiyosawa thực sự là người đầu bếp chân chính, bởi anh nấu ăn không phải vì danh tiếng hay bất cứ điều gì khác, anh chỉ không muốn người khác có cái nhìn tôn trọng đối với những người đầu bếp nói chung và đầu bếp ở Grand Maison nói riêng. Nếu không có sự tranh đấu ngầm giữa Kiyosawa và Ichiki thì có lẽ những bữa ăn ở Grand Maison đã không thể để lại nhiều ấn tượng trong lòng người xem như vậy.
Có rất nhiều tình huống được đưa ra, mỗi nhân vật lại mang trong mình những câu chuyện riêng. Họ đã bị những món ăn chứa đầy thông điệp ở Grand Maison thuyết phục tuyệt đối. Ichiki thực sự đã giúp Thủ tướng Ato giữa vững lòng tin của mình đối với nhân dân và còn thiết lập các mối quan hệ tốt đẹp với đối tác. Bàn ăn ở phủ Thủ tướng có lẽ đã từng chịu rất nhiều nỗi ám ảnh nặng nề của chính trị, nhưng khi món ăn chứa đựng linh hồn của những thương thuyết hòa bình được đặt lên bàn thì mọi thứ trở nên thật dễ chịu. Họ dần chấp nhận giá trị thực sự của bản thân và tài năng của Thủ tướng Ato. Các món ăn từ bao giờ đã trở thành thứ vũ khí lợi hại làm bật lên tinh thần nhạy cảm của người đầu bếp lẫn con người chính trực của ngài Thủ tướng đáng kính. Bạn chắc chắn sẽ học được rất nhiều bài học từ hai con người tưởng chừng chẳng liên quan này.
Dù là bộ phim về đề tài chính trị nhưng Gu Ra Me! lại có rất nhiều tình huống cảm động. Tôi còn nhớ ở cuối tập 4, ngài ngoại trưởng đã nắm lấy tay vợ mình và hứa rằng đến phút cuối cùng vẫn sẽ đứng vững trên vũ đài chính trị để bà là phu nhân của một chính trị gia khi phát hiện ông bị bệnh chỉ còn sống được 3 tháng. Một vị ngoại trưởng ăn nói thô lỗ đã thực sự hiểu ra điều đáng quý nhất trong đời mình, như câu: “Biết chấp nhận giới hạn của bản thân cũng là một dũng khí tuyệt vời”. Ngoài ra, hai chiếc đĩa trống trong bữa ăn hội ngộ của cha con Thủ tướng sau nhiều năm cũng tạo ra một thử thách đầy khá thú vị để gắn kết tình cảm đã mất từ lại giữa họ. Ichiki luôn biết cách tạo ra những điều bất ngờ và kết thúc nó tuyệt đẹp bằng hương vị được nung nấu từ tâm của người đầu bếp chân chính.
Tất cả diễn viên đã làm khá tốt vai trò của mình, thực lực và ngoại hình xuất chúng đã giúp các nhân vật thể hiện được hương vị của “bữa ăn chính trị” tưởng chừng khô cứng nhưng lại vô cùng hấp dẫn này. Hình ảnh của món ăn được chăm chút kỹ lưỡng, tạo cảm giác đẹp mắt và tôi khuyên bạn không nên xem nó khi đang đói vì hẳn không thể cưỡng lại ma lực quyến rũ của nó.