Người Du Hành - Câu chuyện ngôn tình nơi vũ trụ bao la
Sự kết hợp giữa nữ chiến binh Katniss (Jennifer Lawrence) và chàng Star Lord của Guardians of the Galaxy (Chris Pratt) trong Passengers đưa người xem đến với một trong những chuyện tình lãng mạn mà cũng không kém phần kì lạ trên màn ảnh. Bộ phim xoay quanh chuyến hành...
Sự kết hợp giữa nữ chiến binh Katniss (Jennifer Lawrence) và chàng Star Lord của Guardians of the Galaxy (Chris Pratt) trong Passengers đưa người xem đến với một trong những chuyện tình lãng mạn mà cũng không kém phần kì lạ trên màn ảnh. Bộ phim xoay quanh chuyến hành trình di cư đến một hành tinh mới của con tàu Avalon. 5000 hành khách cùng gần 300 đoàn viên đã di cư từ Trái Đất đến một hành tinh khác có tên gọi Homestead II. Avalon là một con tàu hoàn toàn xa xỉ với những thiết bị tối tân nhất giúp con người thích nghi với cuộc sống bên ngoài vũ trụ. Trong suốt hành trình dài 120 năm ấy, hành khách và đoàn viên đều chìm vào một giấc ngủ sâu trong những cái kén ngủ đông của mình. Họ sẽ tỉnh lại một tháng trước khi con tàu đến với hành tinh mới. Thế nhưng, một tai nạn đã tình cờ xảy đến, một trong 5000 cái kén ngủ đông đã xảy ra lỗi và Jim Preston – một kỹ sư máy móc đã tỉnh lại sớm 90 năm trước khi con tàu đến đích. Thế nhưng, không chỉ mình anh, đã có thêm một hành khách khác là Aurora Lane – nhà văn thức dậy sớm 89 năm. Hai con người, giữa không gian vũ trụ bao la, đã tìm đến nhau không hẳn là do định mệnh nhưng đã tạo nên một chuyện tình đẹp như những hành tinh rực rỡ ngoài vũ trụ xa xôi kia.
Diễn xuất của Chris Pratt thật sự thuyết phục người xem ở những phút đầu phim. Anh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông, vui mừng trước những khởi đầu và dự tính mới nhưng rồi anh ngỡ ngàng nhận ra mình là người duy nhất trên con tàu rộng lớn và lạnh lẽo. Để rồi đi từ vui mừng đến bàng hoàng và cuối cùng là tuyệt vọng khi biết rằng mình đã tỉnh dậy sớm gần 90 năm. Đó là cả một đời người và anh phải dành hết khoảng đời còn lại trên con tàu mà vốn dĩ sẽ đưa anh đến với một khởi đầu mới. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ tuyệt vọng, cũng sẽ cảm thấy thật bất công. Nhưn không từ bỏ một cách dễ dàng, Jim tìm cách để có thể trở về với trạng thái ngủ đông. Anh thử mọi phương pháp anh có thể nghĩ đến nhưng rồi tất cả đều là con số 0 tròn trĩnh.
Con người vốn không thể sống thiếu những mối quan hệ. Họ không thể tồn tại nếu không có những mối liên kết giữa người với người. Cho dù máy móc có tiên tiến và hiện đại đến đâu, chúng cũng không thể thay thế hoàn toàn hơi ấm mà con người mang lại. Khi theo dõi những phút đầu của bộ phim, ta sẽ thấy một Jim bất lực và cô đơn đến vô cùng trong vũ trụ bao la. Xung quanh anh chỉ có những thứ máy móc cứng nhắc, vô vị và lạnh lẽo. Không ai có thể cho anh lời giải mà anh cần, không ai có thể giúp anh khi anh hoàn toàn bỡ ngỡ trước thực tại đau xót. Cảm giác lạc lõng đó, liệu mấy ai có thể chịu được. Anh buông xuôi, nhưng rồi những lời của người máy Arthur đã cho anh một chút động lực để sống. Anh muốn bỏ mặc tất cả những gì mà anh không thể điều khiển và chỉ tận hưởng những gì mà hiện tại đã cho anh. Những trò chơi giải trí, những căn phòng hạng sang chỉ làm anh hứng thú được thời gian đầu. Không có ai bên cạnh thì những trò chơi dù thú vị đến đâu, những căn phòng có sang trọng đến đâu thì chúng dần cũng sẽ mất đi sự cuốn hút. Anh chỉ như một chấm nhỏ giữa không gian mênh mông và to lớn. Jim đã khóc trước nỗi cô đơn vô bờ bến ấy. Và anh đã sống một mình như thế ròng rã một năm trời. Tôi tự hỏi, nếu là tôi, liệu tôi có thể tiếp tục sống như Jim hay không. Anh đã buông thả bản thân mình và đau đớn chấp nhận thực tế ấy. Cuộc sống trở nên hoàn toàn vô nghĩa với Jim. Thế nhưng, điều mà Jim cần nhất chính là một ai đó ở bên cạnh anh. Cùng anh tận hưởng cuộc sống hiện tại và một cách tình cờ, anh đã tìm ra người ấy.
Để trở thành một trong những nhà văn đầu tiên viết về những chuyến du hành vũ trụ, Aurora Lane đã chấp nhận từ bỏ tất cả ở quê hương. Cô biết rằng nếu đặt chân lên con tàu Avalon, điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ mất người thân và bạn bè. Trong lúc Jim gần như gục ngã, chính duyên phận đã đưa anh đến với cô mà không phải một ai khác. Nhìn thấy, tìm hiểu và lắng nghe hết những tâm sự của cô nhà văn xinh đẹp, Jim biết mình đã yêu. Để rồi tình yêu và nỗi cô đơn bủa vây trái tim anh đã đưa anh đến một sự lựa chọn cực kì khó khăn. Là một kỹ sư máy móc, anh biết rõ cách đánh thức một người là như thế nào: đã tước đi tương lai và thậm chí là tước đi cả cuộc sống của người đó. Giữa giữ cô ngủ yên và đánh thức cô, anh đã không ngừng cân nhắc, nhiều lần thầm nhủ từ bỏ nhưng cuối cùng anh đã lựa chọn ích kỷ. Chỉ vì bản thân mình mà anh đã tự ý quyết định sinh mệnh của một người hoàn toàn xa lạ. Khi Aurora tỉnh giấc, cô cũng trải qua những cung bậc cảm xúc như Jim, cũng thảng thốt, cũng đi từ không thể chấp nhận được sự thật đến tuyệt vọng chấp nhận. Những lúc ở bên anh, cô dần quên đi nghịch cảnh, quên đi việc mình sẽ chết trên con tàu này trước khi bắt đầu một khởi đầu mới. Cô đồng cảm và thấu hiểu Jim. Sự cô đơn, sự đồng cảm và thấu hiểu đã đưa Jim và Aurora đến bên nhau. Họ đắm chìm trong tình yêu trên con tàu vốn thiếu con người. Họ cùng nhau làm mọi việc và dù chỉ có hai người, họ vẫn cảm thấy vui vẻ. Những việc mà Jim làm lúc trước kể từ khi có Aurora, mọi thứ trở nên khác biệt. Cũng dưới vũ trụ bao la đó, ta thấy được tình yêu từ ánh mắt chăm chú nhìn Aurora của anh. Đó không còn là đôi mắt tràn đầy nỗi buồn như lúc trước. Đối với anh lúc đó, vũ trụ đã không còn sánh bằng với cô gái của anh.
Thế nhưng lời nói dối nào rồi cũng sẽ có một ngày bị lộ. Vào ngày sinh nhật của Aurora, cô đã tình cờ biết được lí do vì sao mình lại tỉnh dậy quá sớm như thế. Cô bàng hoàng trước sự thật cay nghiệt đó và đau khổ khi biết mình bị lừa dối bấy lâu. Ở giai đoạn này, tôi mới thấy được mâu thuẫn và cao trào. Jennifer Lawrence đã thể hiện rất tốt cảm xúc của nhân vật. Cô đau đớn nhận ra sự thật để rồi bùng lên nỗi căm giận. Khoảnh khắc cô biết mình bị lừa dối, tôi nhìn ra trong đôi mắt cô sự vụn vỡ, sự khó tin rồi trống rỗng. Cô lựa chọn rời xa khỏi Jim. Để rồi khi một lần nữa xuất hiện, cô tàn tạ, nhếch nhác tìm đến và trút giận lên Jim. Cô không ngừng đánh anh những đòn thật đau, trút hết tất cả những ấm ức mà mình phải chịu đựng. Tình yêu của họ cứ tưởng như thế là chấm dứt. Nhưng, ngay từ khi Jim tỉnh lại, điều này đã báo trước cho những bất ổn của con tàu du hành xa xỉ và đắt đỏ Avalon. Cuộc gặp gỡ của hai người với nhân vật thứ ba là khoang trưởng Gus đã đưa người xem đến với nguyên nhân của tất cả điều này.
Gus là một khoang trưởng đầy trách nhiệm với con thuyền của mình. Do những bất ổn của kén ngủ đông mà ông tỉnh dậy với một thân thể đã gần như là suy kiệt. Thế nhưng, ông vẫn cố hết sức mình giải quyết những rắc rối trên con tàu cùng với Jim và Aurora. Để rồi khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông đã chịu đựng những đau đớn trong cơ thể để trở về phòng, khoác lên mình bộ áo khoang trưởng và ra đi đầy trang nghiêm. Dưới sự trợ giúp của Gus, Aurora và Jim đã cùng nhau tìm ra cách cứu con tàu và mạng sống của 5000 hành khách cùng các thuyền viên. Sau những khó khăn và những giây phút mà cả hai đã ngỡ sẽ mất nhau vĩnh viễn, Jim và Aurora lại một lần nữa ở bên cạnh nhau khi cả hai nhận ra rằng, không gì quý giá bằng sự hiện diện của đối phương. Sau khi con tàu an toàn, Jim cũng tình cờ tìm được biện pháp khiến một trong hai người có thể trở về với tình trạng ngủ đông và anh hy vọng người đó sẽ là Aurora. Cô xứng đáng có được cuộc sống và tương lai mà cô muốn. Cuối phim, sự lựa chọn của Aurora khiến người xem cảm thấy thỏa mãn. Cô đã lựa chọn tận hưởng cuộc sống hiện tại với người mình yêu. Dù cho những ước mơ ở hành tinh mới vẫn còn dang dở, nhưng cô nhận ra cuộc sống sẽ trở nên đáng quý hơn nếu ta biết và hiểu được mục đích sống của bản thân. Tôi tự hỏi rằng nếu lúc đó Jim không ích kỷ, không vì bản thân anh thì liệu anh có thể tìm được tình yêu của đời mình. Nếu cả hai cùng tỉnh lại ở một hành tinh mới thì với sự khác biệt trong tầng lớp giữa Jim và Aurora, liệu họ có thể đến với nhau hay không? Lúc đó tôi nhận ra, có lẽ có những hành động nếu chúng ta cứ chần chừ mãi, có rất nhiều chuyện mãi mãi sẽ không xảy ra. Việc chúng ta trót làm gì, không quan trọng bằng việc chúng ta sẽ khắc phục hậu quả như thế nào. Và, duyên phận chính là thứ mà con người không thể chối từ.
Với những thông điệp đầy sâu sắc về mối liên kết giữa con người với con người, bộ phim đã truyền tải một cách tinh tế thông điệp đến với người xem. Thế nhưng, về mặt diễn xuất, theo tôi, Chris Pratt chỉ diễn ổn ở những đoạn đầu phim. Càng về sau, diễn xuất của anh càng đuối và tôi không nhận ra được nhiều cảm xúc qua khuôn mặt anh nữa. Jennifer Lawrence xuất hiện và đẹp như một nữ thần. Cô thể hiện tròn vai chứ không thật sự xuất sắc như tôi mong đợi. Phim cũng bị hạn chế do có những cảnh không phù hợp với trẻ em.
Passengers đã khiến tôi liên tưởng đến hai bộ phim mà tôi đã rất yêu thích là Wall-E và Titanic. Vậy, tại sao lại là hai bộ phim này? Với Wall-E, cả hai đều lấy cùng đề tài về thế giới tương lai nơi con người sẽ sống trên một con tàu với tất cả những thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất và di cư đến một hành tinh mới. Chú robot Wall-E ngộ nghĩnh ấy trông cứ hệt như Jim và cô người máy sang trọng Eve lại giống Aurora một cách kì lạ. Nếu Wall-E thích thú trước việc thu nhặt và sửa chữa những thứ đồ phế thải trên Trái Đất thì Jim lại là một kỹ sư máy móc tài năng. Anh tìm hiểu cách sửa chữa kén ngủ đông, sửa lại những chú robot bị trục trặc và xuyên suốt cả bộ phim, ta thấy Jim không lúc nào thôi vẽ vời và lắp ráp những mô hình xinh đẹp. Và vẻ ngoài nhem nhuốc lấm bẩn khi anh bắt tay vào sửa chữa một cái gì đó trông giống với vẻ ngoài có phần gỉ sét của Wall-E. Còn với Eve là cô người máy sang chảnh với vẻ ngoài bóng loáng và sạch sẽ. Và Aurora cũng như thế. Aurora xinh đẹp và quý phái như một quý cô thành đạt, tự tin và cực kì tài năng. Chuyện tình của Wall-E và Eve cũng kì lạ như Jim và Aurora. Tình yêu của họ đêu bắt đầu từ một khoảnh khắc đặc biệt, lãng mạn và diệu kì. Và thêm một điều trùng hợp nữa giữa hai bộ phim đó chính là nỗ lực cứu sống người mình yêu đầy phi thường. Cứ ngỡ như họ đã mất nhau vĩnh viễn và sẽ chẳng một ai có thể thay thế một nửa của họ.
Tôi thấy bóng dáng của câu chuyện tình kinh điển giữa Rose và Jack của con tàu Titanic. Họ sẵn sàng từ bỏ sinh mệnh của mình để người mình yêu được sống. Không chỉ ở điểm này, tôi còn thấy ước mơ thay đổi số phận cháy bỏng trong đôi mắt của cả Jim và Aurora. Trên cả con tàu Avalon và Titanic đều tồn tại những hành khách ôm ấp những ước mơ, hy vọng đổi đời. Bộ phim đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Về mối quan hệ giữa người với người và sự kì diệu của định mệnh. Qua Passengers, tôi nhận ra thứ đáng sợ nhất chính là nỗi cô đơn vô bờ bến khi con người chỉ còn một mình. Tôi cảm thấy nỗi trống rỗng vô tận và sự ám ảnh rợn người khi Jim chỉ có thể quanh quẩn giữa đống sắt thép vô tri vô giác và đáp lại anh là những giọng nói đều đều, không cảm xúc của những cỗ máy. Thế nhưng, cũng dưới vũ trụ lấp lánh xinh đẹp, tình yêu vẫn có thể nảy sinh một cách tự nhiên và lãng mạn như thế. Tình yêu đã trở thành động lực để cả hai bỏ qua hết những hiểu lầm và vượt qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết để lại ở bên cạnh nhau. Cũng chính nhờ vào tình yêu và mong muốn được ở bên nhau mà Passengers đã có một cái kết trọn vẹn và thỏa mãn người xem.
Passengers ra rạp Việt Nam ngay dịp Giáng Sinh với tên gọi Người du hành. Nếu bạn muốn tìm một bộ phim tình yêu lãng mạn nhưng không kém phần hồi hộp và cảm động với dàn diễn viên trai xinh gái đẹp thì Passengers sẽ là một sự lựa chọn hoàn hảo cho các bạn.
Người Du Hành - Câu chuyện ngôn tình nơi vũ trụ bao la
Sự kết hợp giữa nữ chiến binh Katniss (Jennifer Lawrence) và chàng Star Lord của Guardians of the Galaxy (Chris Pratt) trong Passengers đưa người xem đến với một trong những chuyện tình lãng mạn mà cũng không kém phần kì lạ trên màn ảnh. Bộ phim xoay quanh chuyến hành trình di cư đến một hành tinh mới của con tàu Avalon. 5000 hành khách cùng gần 300 đoàn viên đã di cư từ Trái Đất đến một hành tinh khác có tên gọi Homestead II. Avalon là một con tàu hoàn toàn xa xỉ với những thiết bị tối tân nhất giúp con người thích nghi với cuộc sống bên ngoài vũ trụ. Trong suốt hành trình dài 120 năm ấy, hành khách và đoàn viên đều chìm vào một giấc ngủ sâu trong những cái kén ngủ đông của mình. Họ sẽ tỉnh lại một tháng trước khi con tàu đến với hành tinh mới. Thế nhưng, một tai nạn đã tình cờ xảy đến, một trong 5000 cái kén ngủ đông đã xảy ra lỗi và Jim Preston – một kỹ sư máy móc đã tỉnh lại sớm 90 năm trước khi con tàu đến đích. Thế nhưng, không chỉ mình anh, đã có thêm một hành khách khác là Aurora Lane – nhà văn thức dậy sớm 89 năm. Hai con người, giữa không gian vũ trụ bao la, đã tìm đến nhau không hẳn là do định mệnh nhưng đã tạo nên một chuyện tình đẹp như những hành tinh rực rỡ ngoài vũ trụ xa xôi kia.
Diễn xuất của Chris Pratt thật sự thuyết phục người xem ở những phút đầu phim. Anh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông, vui mừng trước những khởi đầu và dự tính mới nhưng rồi anh ngỡ ngàng nhận ra mình là người duy nhất trên con tàu rộng lớn và lạnh lẽo. Để rồi đi từ vui mừng đến bàng hoàng và cuối cùng là tuyệt vọng khi biết rằng mình đã tỉnh dậy sớm gần 90 năm. Đó là cả một đời người và anh phải dành hết khoảng đời còn lại trên con tàu mà vốn dĩ sẽ đưa anh đến với một khởi đầu mới. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ tuyệt vọng, cũng sẽ cảm thấy thật bất công. Nhưn không từ bỏ một cách dễ dàng, Jim tìm cách để có thể trở về với trạng thái ngủ đông. Anh thử mọi phương pháp anh có thể nghĩ đến nhưng rồi tất cả đều là con số 0 tròn trĩnh.
Con người vốn không thể sống thiếu những mối quan hệ. Họ không thể tồn tại nếu không có những mối liên kết giữa người với người. Cho dù máy móc có tiên tiến và hiện đại đến đâu, chúng cũng không thể thay thế hoàn toàn hơi ấm mà con người mang lại. Khi theo dõi những phút đầu của bộ phim, ta sẽ thấy một Jim bất lực và cô đơn đến vô cùng trong vũ trụ bao la. Xung quanh anh chỉ có những thứ máy móc cứng nhắc, vô vị và lạnh lẽo. Không ai có thể cho anh lời giải mà anh cần, không ai có thể giúp anh khi anh hoàn toàn bỡ ngỡ trước thực tại đau xót. Cảm giác lạc lõng đó, liệu mấy ai có thể chịu được. Anh buông xuôi, nhưng rồi những lời của người máy Arthur đã cho anh một chút động lực để sống. Anh muốn bỏ mặc tất cả những gì mà anh không thể điều khiển và chỉ tận hưởng những gì mà hiện tại đã cho anh. Những trò chơi giải trí, những căn phòng hạng sang chỉ làm anh hứng thú được thời gian đầu. Không có ai bên cạnh thì những trò chơi dù thú vị đến đâu, những căn phòng có sang trọng đến đâu thì chúng dần cũng sẽ mất đi sự cuốn hút. Anh chỉ như một chấm nhỏ giữa không gian mênh mông và to lớn. Jim đã khóc trước nỗi cô đơn vô bờ bến ấy. Và anh đã sống một mình như thế ròng rã một năm trời. Tôi tự hỏi, nếu là tôi, liệu tôi có thể tiếp tục sống như Jim hay không. Anh đã buông thả bản thân mình và đau đớn chấp nhận thực tế ấy. Cuộc sống trở nên hoàn toàn vô nghĩa với Jim. Thế nhưng, điều mà Jim cần nhất chính là một ai đó ở bên cạnh anh. Cùng anh tận hưởng cuộc sống hiện tại và một cách tình cờ, anh đã tìm ra người ấy.
Để trở thành một trong những nhà văn đầu tiên viết về những chuyến du hành vũ trụ, Aurora Lane đã chấp nhận từ bỏ tất cả ở quê hương. Cô biết rằng nếu đặt chân lên con tàu Avalon, điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ mất người thân và bạn bè. Trong lúc Jim gần như gục ngã, chính duyên phận đã đưa anh đến với cô mà không phải một ai khác. Nhìn thấy, tìm hiểu và lắng nghe hết những tâm sự của cô nhà văn xinh đẹp, Jim biết mình đã yêu. Để rồi tình yêu và nỗi cô đơn bủa vây trái tim anh đã đưa anh đến một sự lựa chọn cực kì khó khăn. Là một kỹ sư máy móc, anh biết rõ cách đánh thức một người là như thế nào: đã tước đi tương lai và thậm chí là tước đi cả cuộc sống của người đó. Giữa giữ cô ngủ yên và đánh thức cô, anh đã không ngừng cân nhắc, nhiều lần thầm nhủ từ bỏ nhưng cuối cùng anh đã lựa chọn ích kỷ. Chỉ vì bản thân mình mà anh đã tự ý quyết định sinh mệnh của một người hoàn toàn xa lạ. Khi Aurora tỉnh giấc, cô cũng trải qua những cung bậc cảm xúc như Jim, cũng thảng thốt, cũng đi từ không thể chấp nhận được sự thật đến tuyệt vọng chấp nhận. Những lúc ở bên anh, cô dần quên đi nghịch cảnh, quên đi việc mình sẽ chết trên con tàu này trước khi bắt đầu một khởi đầu mới. Cô đồng cảm và thấu hiểu Jim. Sự cô đơn, sự đồng cảm và thấu hiểu đã đưa Jim và Aurora đến bên nhau. Họ đắm chìm trong tình yêu trên con tàu vốn thiếu con người. Họ cùng nhau làm mọi việc và dù chỉ có hai người, họ vẫn cảm thấy vui vẻ. Những việc mà Jim làm lúc trước kể từ khi có Aurora, mọi thứ trở nên khác biệt. Cũng dưới vũ trụ bao la đó, ta thấy được tình yêu từ ánh mắt chăm chú nhìn Aurora của anh. Đó không còn là đôi mắt tràn đầy nỗi buồn như lúc trước. Đối với anh lúc đó, vũ trụ đã không còn sánh bằng với cô gái của anh.
Thế nhưng lời nói dối nào rồi cũng sẽ có một ngày bị lộ. Vào ngày sinh nhật của Aurora, cô đã tình cờ biết được lí do vì sao mình lại tỉnh dậy quá sớm như thế. Cô bàng hoàng trước sự thật cay nghiệt đó và đau khổ khi biết mình bị lừa dối bấy lâu. Ở giai đoạn này, tôi mới thấy được mâu thuẫn và cao trào. Jennifer Lawrence đã thể hiện rất tốt cảm xúc của nhân vật. Cô đau đớn nhận ra sự thật để rồi bùng lên nỗi căm giận. Khoảnh khắc cô biết mình bị lừa dối, tôi nhìn ra trong đôi mắt cô sự vụn vỡ, sự khó tin rồi trống rỗng. Cô lựa chọn rời xa khỏi Jim. Để rồi khi một lần nữa xuất hiện, cô tàn tạ, nhếch nhác tìm đến và trút giận lên Jim. Cô không ngừng đánh anh những đòn thật đau, trút hết tất cả những ấm ức mà mình phải chịu đựng. Tình yêu của họ cứ tưởng như thế là chấm dứt. Nhưng, ngay từ khi Jim tỉnh lại, điều này đã báo trước cho những bất ổn của con tàu du hành xa xỉ và đắt đỏ Avalon. Cuộc gặp gỡ của hai người với nhân vật thứ ba là khoang trưởng Gus đã đưa người xem đến với nguyên nhân của tất cả điều này.
Gus là một khoang trưởng đầy trách nhiệm với con thuyền của mình. Do những bất ổn của kén ngủ đông mà ông tỉnh dậy với một thân thể đã gần như là suy kiệt. Thế nhưng, ông vẫn cố hết sức mình giải quyết những rắc rối trên con tàu cùng với Jim và Aurora. Để rồi khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông đã chịu đựng những đau đớn trong cơ thể để trở về phòng, khoác lên mình bộ áo khoang trưởng và ra đi đầy trang nghiêm. Dưới sự trợ giúp của Gus, Aurora và Jim đã cùng nhau tìm ra cách cứu con tàu và mạng sống của 5000 hành khách cùng các thuyền viên. Sau những khó khăn và những giây phút mà cả hai đã ngỡ sẽ mất nhau vĩnh viễn, Jim và Aurora lại một lần nữa ở bên cạnh nhau khi cả hai nhận ra rằng, không gì quý giá bằng sự hiện diện của đối phương. Sau khi con tàu an toàn, Jim cũng tình cờ tìm được biện pháp khiến một trong hai người có thể trở về với tình trạng ngủ đông và anh hy vọng người đó sẽ là Aurora. Cô xứng đáng có được cuộc sống và tương lai mà cô muốn. Cuối phim, sự lựa chọn của Aurora khiến người xem cảm thấy thỏa mãn. Cô đã lựa chọn tận hưởng cuộc sống hiện tại với người mình yêu. Dù cho những ước mơ ở hành tinh mới vẫn còn dang dở, nhưng cô nhận ra cuộc sống sẽ trở nên đáng quý hơn nếu ta biết và hiểu được mục đích sống của bản thân. Tôi tự hỏi rằng nếu lúc đó Jim không ích kỷ, không vì bản thân anh thì liệu anh có thể tìm được tình yêu của đời mình. Nếu cả hai cùng tỉnh lại ở một hành tinh mới thì với sự khác biệt trong tầng lớp giữa Jim và Aurora, liệu họ có thể đến với nhau hay không? Lúc đó tôi nhận ra, có lẽ có những hành động nếu chúng ta cứ chần chừ mãi, có rất nhiều chuyện mãi mãi sẽ không xảy ra. Việc chúng ta trót làm gì, không quan trọng bằng việc chúng ta sẽ khắc phục hậu quả như thế nào. Và, duyên phận chính là thứ mà con người không thể chối từ.
Với những thông điệp đầy sâu sắc về mối liên kết giữa con người với con người, bộ phim đã truyền tải một cách tinh tế thông điệp đến với người xem. Thế nhưng, về mặt diễn xuất, theo tôi, Chris Pratt chỉ diễn ổn ở những đoạn đầu phim. Càng về sau, diễn xuất của anh càng đuối và tôi không nhận ra được nhiều cảm xúc qua khuôn mặt anh nữa. Jennifer Lawrence xuất hiện và đẹp như một nữ thần. Cô thể hiện tròn vai chứ không thật sự xuất sắc như tôi mong đợi. Phim cũng bị hạn chế do có những cảnh không phù hợp với trẻ em.
Passengers đã khiến tôi liên tưởng đến hai bộ phim mà tôi đã rất yêu thích là Wall-E và Titanic. Vậy, tại sao lại là hai bộ phim này? Với Wall-E, cả hai đều lấy cùng đề tài về thế giới tương lai nơi con người sẽ sống trên một con tàu với tất cả những thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất và di cư đến một hành tinh mới. Chú robot Wall-E ngộ nghĩnh ấy trông cứ hệt như Jim và cô người máy sang trọng Eve lại giống Aurora một cách kì lạ. Nếu Wall-E thích thú trước việc thu nhặt và sửa chữa những thứ đồ phế thải trên Trái Đất thì Jim lại là một kỹ sư máy móc tài năng. Anh tìm hiểu cách sửa chữa kén ngủ đông, sửa lại những chú robot bị trục trặc và xuyên suốt cả bộ phim, ta thấy Jim không lúc nào thôi vẽ vời và lắp ráp những mô hình xinh đẹp. Và vẻ ngoài nhem nhuốc lấm bẩn khi anh bắt tay vào sửa chữa một cái gì đó trông giống với vẻ ngoài có phần gỉ sét của Wall-E. Còn với Eve là cô người máy sang chảnh với vẻ ngoài bóng loáng và sạch sẽ. Và Aurora cũng như thế. Aurora xinh đẹp và quý phái như một quý cô thành đạt, tự tin và cực kì tài năng. Chuyện tình của Wall-E và Eve cũng kì lạ như Jim và Aurora. Tình yêu của họ đêu bắt đầu từ một khoảnh khắc đặc biệt, lãng mạn và diệu kì. Và thêm một điều trùng hợp nữa giữa hai bộ phim đó chính là nỗ lực cứu sống người mình yêu đầy phi thường. Cứ ngỡ như họ đã mất nhau vĩnh viễn và sẽ chẳng một ai có thể thay thế một nửa của họ.
Tôi thấy bóng dáng của câu chuyện tình kinh điển giữa Rose và Jack của con tàu Titanic. Họ sẵn sàng từ bỏ sinh mệnh của mình để người mình yêu được sống. Không chỉ ở điểm này, tôi còn thấy ước mơ thay đổi số phận cháy bỏng trong đôi mắt của cả Jim và Aurora. Trên cả con tàu Avalon và Titanic đều tồn tại những hành khách ôm ấp những ước mơ, hy vọng đổi đời. Bộ phim đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Về mối quan hệ giữa người với người và sự kì diệu của định mệnh. Qua Passengers, tôi nhận ra thứ đáng sợ nhất chính là nỗi cô đơn vô bờ bến khi con người chỉ còn một mình. Tôi cảm thấy nỗi trống rỗng vô tận và sự ám ảnh rợn người khi Jim chỉ có thể quanh quẩn giữa đống sắt thép vô tri vô giác và đáp lại anh là những giọng nói đều đều, không cảm xúc của những cỗ máy. Thế nhưng, cũng dưới vũ trụ lấp lánh xinh đẹp, tình yêu vẫn có thể nảy sinh một cách tự nhiên và lãng mạn như thế. Tình yêu đã trở thành động lực để cả hai bỏ qua hết những hiểu lầm và vượt qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết để lại ở bên cạnh nhau. Cũng chính nhờ vào tình yêu và mong muốn được ở bên nhau mà Passengers đã có một cái kết trọn vẹn và thỏa mãn người xem.
Passengers ra rạp Việt Nam ngay dịp Giáng Sinh với tên gọi Người du hành. Nếu bạn muốn tìm một bộ phim tình yêu lãng mạn nhưng không kém phần hồi hộp và cảm động với dàn diễn viên trai xinh gái đẹp thì Passengers sẽ là một sự lựa chọn hoàn hảo cho các bạn.
Haku