Mất Tích Ở Berlin - Sự thật bên dưới lớp da hoản hảo
Berlin Syndrome tuy là một bộ phim thuộc thể loại kinh dị tâm lý, hồi hợp và ly kỳ nhưng sẽ cho bạn cảm giác nhẹ nhàng, thả mình theo nhịp phim chứ không ồ ạt mà khiến bạn phải khiếp vía hay căng thẳng đến nghẹt thở ở từng giây từng phút của câu...
Berlin Syndrome tuy là một bộ phim thuộc thể loại kinh dị tâm lý, hồi hợp và ly kỳ nhưng sẽ cho bạn cảm giác nhẹ nhàng, thả mình theo nhịp phim chứ không ồ ạt mà khiến bạn phải khiếp vía hay căng thẳng đến nghẹt thở ở từng giây từng phút của câu chuyện.
Phim bắt đầu với một tông màu nhàn nhã nhưng lại mang trong mình cái ẩn ý nào đó. Với một câu chuyện tưởng chừng như nhẹ nhàng từ một cô gái nhiếp ảnh gia người Úc với một anh chàng giáo viên đúng chuẩn mà người phụ nữ nào cũng mong muốn, Clare gặp Andi và bị anh chàng giáo viên điển trai, đầy mê hoặc này quyến rũ. Tưởng chừng như đây là một chuyện tình lãng mạn nhưng mọi thứ lại khác đi sau khoảnh khắc tình một đêm. Clare vẫn yêu Andi nhưng cô chợt nhận ra anh không đơn giản như cô nghĩ, và những diễn biến phức tạp bắt đầu lần mở.
Bạn chắc chắn sẽ ngán ngẩm ở giai đoạn đầu của phim, một nhịp phim chậm mà chán, dẫn lối bạn theo câu chuyện của Clare và Andi. Nhưng bí ẩn của phim cũng như câu chuyện chính sẽ cuốn bạn theo khi nó bắt đầu. Mặc dù phim hấp dẫn hơn với tình tiết và khiến bạn tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra nhưng với một nhịp độ vẫn từ tốn, không quá nhanh, nếu như bạn là một người quen với các cường độ mạnh thì có lẽ sẽ ngủ gật hoặc thấy khá mệt mỏi.
Xuyên suốt phim bạn sẽ phải trải qua cảm giác nặng nề, khó chịu khi phải cùng với nữ chính chịu đựng những vui, buồn hay tâm lý bất thường của Andi, chỉ vỏn vẹn xung quanh một căn nhà. Phim lột tả được sự cam chịu và đương đầu với sự thật nghiệt ngã đã xảy đến cho Claire. Cái hay là khán giả sẽ thấy được sự bức bối trong một không gian kín. Bạn sẽ quanh đi quẩn lại với những thứ quen thuộc và cũng chỉ có bấy nhiêu khi không thể nào thoát ra khỏi được ngôi nhà. Ngoài trời ánh nắng dịu dàng ấm áp, ngoài trời tuyết phũ trắng xóa, ngoài kia đang vang lên những khúc nhạc tưng bừng, ánh đén lấp lánh… tất cả trở thành niềm mong mỏi khát khao của Clare.
Teresa Palmer cá tính mà bạn từng biết trong Lights Out hay mối tình lãng mạn với Zombie của cô trong Warm Bodies, lần này cô đã hoàn thành rất tốt với vai diễn mới của mình. Đặc biệt là nhân vật Andi, anh được diễn viên Max Riemelt thể hiện một cách rõ nét sự đáng sợ đằng sau lớp vỏ bọc không khác gì người bình thường. Thoạt nhìn, bạn sẽ thấy một giáo viên điển trai đầy thu hút, nhưng bạn cũng thấy được nổi buồn cũng như sự cô đơn, những bức rứt trong cuộc sống, thể hiện qua từng ánh mắt, hành động. Andi là một mẫu nhân vật không mới, vai diễn này cũng đã được xuất hiện trong nhiều tác phẩm khác cùng chung thể loại kinh dị giật gân và những bộ phim đó nó máu me hơn, bạo lực hơn, tâm thần hơn. Nhưng đối với Andi của Berlin Syndrome thì nhịp phim thế nào nhân vật này sẽ theo nhịp độ như vậy, nhẹ nhàng rồi lại phút chốc lên cơn nhưng không quá đà. Andi không phải kẻ lầm lầm lì lì sống cách ly với xã hội, mà là một con người rất bình thường, thậm chí hết sức mẫu mực. Tuy vậy, anh chịu nhiều áp lực từ cuộc sống, gia đình và những chuyện cũ từng xảy ra với anh khiến anh trở thành một con người mất cân bằng tâm lý.
Phim có nhiều cảnh nóng táo bạo sẽ khiến bạn thích mắt đi kèm với cảm giác sợ hãi. Nhưng đối với những ai đã từng xem nhiều về thể loại này chắc hẳn sẽ xem đây là một bộ phim rất bình thường, thậm chí còn chán ngắt. Chán ở đây chính là do cách thể hiện, hầu như câu chuyện không có một tình tiết nào khiến người xem căng thẳng tột độ. Nó không khiến cho người xem cảm nhận được sự lo sợ, hồi hợp, hòa chung với nhân vật, không biết cô ấy có trốn được không, cô ấy đang làm gì và liệu nó có giúp cô ấy giải quyết được vấn đề. Những thứ này là điều tất yếu trong một bộ phim cùng thể loại, nhưng phim rất ít khi tạo ra những tình huống đó, bạn cứ như sẽ phải cam chịu cái cảm giác nhàm chán với nhân vật chính, lâu lâu lại bùng phát một chút xíu rồi lại chìm xuống tiếp.
Nhịp phim đã quá chậm và tình tiết lại không được đẩy hết mức có thể khiến cho người xem có cảm giác như mình đang xem một bộ phim nghệ thuật hay tâm lý tình cảm bi đát. Phim cũng có cảnh máu me, giết người, nhưng lại rất đơn giản, đối với những fan cuồng phim kinh dị thì 100% là bộ phim không có một chút áp phê đối với bạn.Twist của phim cũng thật sự không có gì là bất ngờ chỉ ngoại trừ tạo hình bên ngoài và sự thật đáng sợ bên trong của nhân vật Andi. Vì nhịp phim và nhân vật mà bộ phim đã tạo ra khiến đất dụng võ cùng tính đáng sợ của nhân vật Andi bị giảm sút. Phim chỉ vớt vác được bởi những nhân vật xuất hiện thoáng quá nhưng khá đậm nét qua cái nhìn của Andi, cũng như sự tương tác của anh với xã hội, với cha, với đồng nghiệp, với sinh viên....
Cuối cùng thì chúng ta lại có một kết thúc khá hụt hẫng, khi mọi vấn đề được giải quyết quá đơn giản. Nó không tháo gỡ được những căng thẳng hay cái sự đáng sợ ngay từ đầu mà bộ phim đã thể hiện. Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi thì người xem không có được trải nghiệm nghẹt thở và kích thích để đủ thoả mãn từ nhân vật phản diện cũng như nhân vật chính diện. Nhưng nhìn theo hướng thực tế hơn thì có thể bạn sẽ thấy nó thật, vì ở ngoài đời có những việc được giải quyết một cách rất đơn giản chứ không hoa hoè, làm quá như trong nhiều bộ phim mà ta thường xem.
Berlin Syndrome với một mô típ quen thuộc, không mới, những cảnh kinh dị hay khiến bạn khiếp sợ cũng không nhiều, rất ít nhưng đổi lại phim tả thực được sự bất ngờ và đáng sợ của cuộc sống. Phim gửi gắm đến những bạn trẻ đừng nên quá tin và vội đắm chìm vào những cuộc tình lãng mạn, thơ mộng mà mình không hề hiểu rõ hay biết gì về nó. Phim ở mức độ xem được chứ không xuất sắc, với nhịp độ chậm rãi cũng như những gì nó thể hiện thì đây là một bộ phim khó xem, nhàm chán và rất kén khán giả đối với những ai không quen hay chưa từng xem những thể loại như thế này.
Mất Tích Ở Berlin - Sự thật bên dưới lớp da hoản hảo
Berlin Syndrome tuy là một bộ phim thuộc thể loại kinh dị tâm lý, hồi hợp và ly kỳ nhưng sẽ cho bạn cảm giác nhẹ nhàng, thả mình theo nhịp phim chứ không ồ ạt mà khiến bạn phải khiếp vía hay căng thẳng đến nghẹt thở ở từng giây từng phút của câu chuyện.
Phim bắt đầu với một tông màu nhàn nhã nhưng lại mang trong mình cái ẩn ý nào đó. Với một câu chuyện tưởng chừng như nhẹ nhàng từ một cô gái nhiếp ảnh gia người Úc với một anh chàng giáo viên đúng chuẩn mà người phụ nữ nào cũng mong muốn, Clare gặp Andi và bị anh chàng giáo viên điển trai, đầy mê hoặc này quyến rũ. Tưởng chừng như đây là một chuyện tình lãng mạn nhưng mọi thứ lại khác đi sau khoảnh khắc tình một đêm. Clare vẫn yêu Andi nhưng cô chợt nhận ra anh không đơn giản như cô nghĩ, và những diễn biến phức tạp bắt đầu lần mở.
Bạn chắc chắn sẽ ngán ngẩm ở giai đoạn đầu của phim, một nhịp phim chậm mà chán, dẫn lối bạn theo câu chuyện của Clare và Andi. Nhưng bí ẩn của phim cũng như câu chuyện chính sẽ cuốn bạn theo khi nó bắt đầu. Mặc dù phim hấp dẫn hơn với tình tiết và khiến bạn tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra nhưng với một nhịp độ vẫn từ tốn, không quá nhanh, nếu như bạn là một người quen với các cường độ mạnh thì có lẽ sẽ ngủ gật hoặc thấy khá mệt mỏi.
Xuyên suốt phim bạn sẽ phải trải qua cảm giác nặng nề, khó chịu khi phải cùng với nữ chính chịu đựng những vui, buồn hay tâm lý bất thường của Andi, chỉ vỏn vẹn xung quanh một căn nhà. Phim lột tả được sự cam chịu và đương đầu với sự thật nghiệt ngã đã xảy đến cho Claire. Cái hay là khán giả sẽ thấy được sự bức bối trong một không gian kín. Bạn sẽ quanh đi quẩn lại với những thứ quen thuộc và cũng chỉ có bấy nhiêu khi không thể nào thoát ra khỏi được ngôi nhà. Ngoài trời ánh nắng dịu dàng ấm áp, ngoài trời tuyết phũ trắng xóa, ngoài kia đang vang lên những khúc nhạc tưng bừng, ánh đén lấp lánh… tất cả trở thành niềm mong mỏi khát khao của Clare.
Teresa Palmer cá tính mà bạn từng biết trong Lights Out hay mối tình lãng mạn với Zombie của cô trong Warm Bodies, lần này cô đã hoàn thành rất tốt với vai diễn mới của mình. Đặc biệt là nhân vật Andi, anh được diễn viên Max Riemelt thể hiện một cách rõ nét sự đáng sợ đằng sau lớp vỏ bọc không khác gì người bình thường. Thoạt nhìn, bạn sẽ thấy một giáo viên điển trai đầy thu hút, nhưng bạn cũng thấy được nổi buồn cũng như sự cô đơn, những bức rứt trong cuộc sống, thể hiện qua từng ánh mắt, hành động. Andi là một mẫu nhân vật không mới, vai diễn này cũng đã được xuất hiện trong nhiều tác phẩm khác cùng chung thể loại kinh dị giật gân và những bộ phim đó nó máu me hơn, bạo lực hơn, tâm thần hơn. Nhưng đối với Andi của Berlin Syndrome thì nhịp phim thế nào nhân vật này sẽ theo nhịp độ như vậy, nhẹ nhàng rồi lại phút chốc lên cơn nhưng không quá đà. Andi không phải kẻ lầm lầm lì lì sống cách ly với xã hội, mà là một con người rất bình thường, thậm chí hết sức mẫu mực. Tuy vậy, anh chịu nhiều áp lực từ cuộc sống, gia đình và những chuyện cũ từng xảy ra với anh khiến anh trở thành một con người mất cân bằng tâm lý.
Phim có nhiều cảnh nóng táo bạo sẽ khiến bạn thích mắt đi kèm với cảm giác sợ hãi. Nhưng đối với những ai đã từng xem nhiều về thể loại này chắc hẳn sẽ xem đây là một bộ phim rất bình thường, thậm chí còn chán ngắt. Chán ở đây chính là do cách thể hiện, hầu như câu chuyện không có một tình tiết nào khiến người xem căng thẳng tột độ. Nó không khiến cho người xem cảm nhận được sự lo sợ, hồi hợp, hòa chung với nhân vật, không biết cô ấy có trốn được không, cô ấy đang làm gì và liệu nó có giúp cô ấy giải quyết được vấn đề. Những thứ này là điều tất yếu trong một bộ phim cùng thể loại, nhưng phim rất ít khi tạo ra những tình huống đó, bạn cứ như sẽ phải cam chịu cái cảm giác nhàm chán với nhân vật chính, lâu lâu lại bùng phát một chút xíu rồi lại chìm xuống tiếp.
Nhịp phim đã quá chậm và tình tiết lại không được đẩy hết mức có thể khiến cho người xem có cảm giác như mình đang xem một bộ phim nghệ thuật hay tâm lý tình cảm bi đát. Phim cũng có cảnh máu me, giết người, nhưng lại rất đơn giản, đối với những fan cuồng phim kinh dị thì 100% là bộ phim không có một chút áp phê đối với bạn.Twist của phim cũng thật sự không có gì là bất ngờ chỉ ngoại trừ tạo hình bên ngoài và sự thật đáng sợ bên trong của nhân vật Andi. Vì nhịp phim và nhân vật mà bộ phim đã tạo ra khiến đất dụng võ cùng tính đáng sợ của nhân vật Andi bị giảm sút. Phim chỉ vớt vác được bởi những nhân vật xuất hiện thoáng quá nhưng khá đậm nét qua cái nhìn của Andi, cũng như sự tương tác của anh với xã hội, với cha, với đồng nghiệp, với sinh viên....
Cuối cùng thì chúng ta lại có một kết thúc khá hụt hẫng, khi mọi vấn đề được giải quyết quá đơn giản. Nó không tháo gỡ được những căng thẳng hay cái sự đáng sợ ngay từ đầu mà bộ phim đã thể hiện. Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi thì người xem không có được trải nghiệm nghẹt thở và kích thích để đủ thoả mãn từ nhân vật phản diện cũng như nhân vật chính diện. Nhưng nhìn theo hướng thực tế hơn thì có thể bạn sẽ thấy nó thật, vì ở ngoài đời có những việc được giải quyết một cách rất đơn giản chứ không hoa hoè, làm quá như trong nhiều bộ phim mà ta thường xem.
Berlin Syndrome với một mô típ quen thuộc, không mới, những cảnh kinh dị hay khiến bạn khiếp sợ cũng không nhiều, rất ít nhưng đổi lại phim tả thực được sự bất ngờ và đáng sợ của cuộc sống. Phim gửi gắm đến những bạn trẻ đừng nên quá tin và vội đắm chìm vào những cuộc tình lãng mạn, thơ mộng mà mình không hề hiểu rõ hay biết gì về nó. Phim ở mức độ xem được chứ không xuất sắc, với nhịp độ chậm rãi cũng như những gì nó thể hiện thì đây là một bộ phim khó xem, nhàm chán và rất kén khán giả đối với những ai không quen hay chưa từng xem những thể loại như thế này.
Lâm Lâm