It – Lần đầu tiên chúng ta muốn gặp một chú hề đến thế
Dù nghĩ thế nào những chú hề cũng thật kinh dị, các bạn có nghĩ thế không?
Tuy nhiên, có lẽ Pennywise – chú hề nhảy múa trong It sẽ vượt qua những sự tưởng tượng trước đây của các bạn. Với tài diễn xuất của mình, Bill Skarsgard không...
Dù nghĩ thế nào những chú hề cũng thật kinh dị, các bạn có nghĩ thế không?
Tuy nhiên, có lẽ Pennywise – chú hề nhảy múa trong It sẽ vượt qua những sự tưởng tượng trước đây của các bạn. Với tài diễn xuất của mình, Bill Skarsgard không cần quá nhiều hành động để cố gắng dọa người xem, sự xuất hiện của anh trong vai Pennywise đều mang lại một không khí rợn người, đầy u ám và bùng nổ.
Thậm chí, tất cả những cảnh đó còn hiệu quả hơn nhờ đạo diễn người Argentina: Andy Muschietti. Bằng sự khéo léo của mình, ông đã nhanh chóng đưa người xem vào một không khí nặng nề, u ám, căng thẳng và đầy bất ổn. Bắt đầu từ tông màu lạnh của bộ phim làm nền cho những màu sắc nổi bật nhưng bao hàm sự nguy hiểm và cảnh báo như vàng hay đỏ cho đến sự cân bằng khôn ngoan giữa những đoạn căng thẳng và những câu thoại hài hước ngắn gọn. Nhưng có lẽ, thứ làm It cuốn hút gần như mọi lúc chính là nhờ màn trình diễn hoàn hảo của một dàn diễn viên được lựa chọn tốt.
Không như nguyên tác của bộ phim này là tiểu thuyết của Stephen King, It không nhảy thời gian mà tập trung vào giai đoạn cuối năm 1988 và đầu năm 1989 khi bảy nhân vật chính đều còn vị thành niên và điều này khiến bộ phim trở nên liền mạch hơn.
Dù vậy, đoạn mở đầu vẫn khá trung thành với nguyên tác, khi Georgie Denbrough – một đứa trẻ 6 tuổi và ngây thơ đuổi theo chiếc thuyền giấy trong cơn bão. Georgie đặc biệt yêu thích con thuyền ấy vì đó là món quà của người anh trai yêu quý Bill – một đứa trẻ thông minh, gầy gò, phải đấu tranh với tật nói lắp. Chính việc này lại dẫn tới thảm kịch khiến Bill ân hận và đau khổ suốt một thời gian dài sau đó.
Tuy nhiên, cậu vẫn không bỏ cuộc và không chấp nhận cái chết của người em như bố mẹ cậu vì chuỗi mất tích của những đứa trẻ tại thị trấn Derry (một thị trấn tưởng tượng) cao đột biết trong thời gian đó. Cùng những người bạn của mình: Richie – người hay luôn mồm nói những câu tục tĩu; Eddie – cậu bé bị mẹ yêu thương thái quá; Stanley – cậu bé dòng dõi người Do Thái; Ben – học sinh mới; Beverly – cô bé tốt bụng nhưng cứng cỏi và cuối cùng là Mike – học sinh trường nội trú và bị phân biệt chủng tộc khi là đứa trẻ da đen duy nhất của thị trấn. Họ tập hợp thành nhóm 7 người quyết tâm đi đến tận cùng của bí ẩn này.
Có hai điểm nhấn về nội dung của bộ phim này, đó là mối liên kết, tình bạn của những đứa trẻ và chú hề kinh dị mà điểm đầu tiên có lẽ còn nổi bật hơn cả điểm thứ hai. Những đứa trẻ này luôn đứng trên bờ vực của một cái gì đó. Ở trường chúng bị bắt nạt, ở nhà chúng gặp đủ mọi vấn đề từ người mẹ giận dỗi, người cha ngược đãi đến một gia đình bị tàn phá. Chính vì luôn trong đỉnh điểm của sự bấp bênh và tuyệt vọng như thế chúng trở thành miếng mồi ngon cho Pennywise.
Bằng nhiều cách, chúng tập hợp và đứng bên nhau trong một nhóm mà chúng tự gọi mình là “Câu Lạc Bộ Loser” để chống lại chú hề ma quái Pennywise thay vì sợ hãi bỏ chạy. Chính vì thế, dù It là một bộ phim kinh dị nhưng cái cách mà những đứa trẻ bé nhỏ nhưng dũng cảm bảo vệ và giúp đỡ lẫn nhau trong những phen khốn khó không khỏi khiến chúng ta thấy ấm áp và ngọt ngào.
Những cảnh kinh dị cũng được làm khéo léo và tinh tế. Rất hiếm có những đoạn “nhảy ra hù” – thủ thuật khá rẻ tiền trong phim kinh dị. Từng cảnh hù dọa trong It thật sự là những giai đoạn cao trào nhỏ của bộ phim, chúng dẫn dắt người xem bằng sự căng thẳng bởi những thứ không chắc chắn như căn nhà hoang, quả bóng bay đỏ, giọng nói từ bồn rửa mặt, giọng trẻ em hát, tiếng sáo… rồi sau đó là đỉnh điểm với nỗi ám ảnh của các nhân vật được hiện thực hóa cũng như sự xuất hiện của Pennywise và kết thúc đột ngột khiến người xem không khỏi bị cuốn hút.
Tất nhiên, bộ phim cũng để lại cho chính ta nhiều khúc mắc khó giải đáp, chưa kể đến một số đoạn hơi dài dòng và đôi khi cảm thấy hơi thừa thải. Tuy nhiên, cũng như nỗi sợ về những thứ không chắn chắc xảy ra suốt bộ phim, chúng ta không thể nào biết chắc đó là điểm hạn chế hay ý đồ của đạo diễn, bởi vì dù sao, đây cũng chỉ là “chapter one”. Và có lẽ, lần đầu tiên, chúng ta muốn gặp lại một chú hề kinh dị đến thế.
It – Lần đầu tiên chúng ta muốn gặp một chú hề đến thế
Dù nghĩ thế nào những chú hề cũng thật kinh dị, các bạn có nghĩ thế không?
Tuy nhiên, có lẽ Pennywise – chú hề nhảy múa trong It sẽ vượt qua những sự tưởng tượng trước đây của các bạn. Với tài diễn xuất của mình, Bill Skarsgard không cần quá nhiều hành động để cố gắng dọa người xem, sự xuất hiện của anh trong vai Pennywise đều mang lại một không khí rợn người, đầy u ám và bùng nổ.
Thậm chí, tất cả những cảnh đó còn hiệu quả hơn nhờ đạo diễn người Argentina: Andy Muschietti. Bằng sự khéo léo của mình, ông đã nhanh chóng đưa người xem vào một không khí nặng nề, u ám, căng thẳng và đầy bất ổn. Bắt đầu từ tông màu lạnh của bộ phim làm nền cho những màu sắc nổi bật nhưng bao hàm sự nguy hiểm và cảnh báo như vàng hay đỏ cho đến sự cân bằng khôn ngoan giữa những đoạn căng thẳng và những câu thoại hài hước ngắn gọn. Nhưng có lẽ, thứ làm It cuốn hút gần như mọi lúc chính là nhờ màn trình diễn hoàn hảo của một dàn diễn viên được lựa chọn tốt.
Không như nguyên tác của bộ phim này là tiểu thuyết của Stephen King, It không nhảy thời gian mà tập trung vào giai đoạn cuối năm 1988 và đầu năm 1989 khi bảy nhân vật chính đều còn vị thành niên và điều này khiến bộ phim trở nên liền mạch hơn.
Dù vậy, đoạn mở đầu vẫn khá trung thành với nguyên tác, khi Georgie Denbrough – một đứa trẻ 6 tuổi và ngây thơ đuổi theo chiếc thuyền giấy trong cơn bão. Georgie đặc biệt yêu thích con thuyền ấy vì đó là món quà của người anh trai yêu quý Bill – một đứa trẻ thông minh, gầy gò, phải đấu tranh với tật nói lắp. Chính việc này lại dẫn tới thảm kịch khiến Bill ân hận và đau khổ suốt một thời gian dài sau đó.
Tuy nhiên, cậu vẫn không bỏ cuộc và không chấp nhận cái chết của người em như bố mẹ cậu vì chuỗi mất tích của những đứa trẻ tại thị trấn Derry (một thị trấn tưởng tượng) cao đột biết trong thời gian đó. Cùng những người bạn của mình: Richie – người hay luôn mồm nói những câu tục tĩu; Eddie – cậu bé bị mẹ yêu thương thái quá; Stanley – cậu bé dòng dõi người Do Thái; Ben – học sinh mới; Beverly – cô bé tốt bụng nhưng cứng cỏi và cuối cùng là Mike – học sinh trường nội trú và bị phân biệt chủng tộc khi là đứa trẻ da đen duy nhất của thị trấn. Họ tập hợp thành nhóm 7 người quyết tâm đi đến tận cùng của bí ẩn này.
Có hai điểm nhấn về nội dung của bộ phim này, đó là mối liên kết, tình bạn của những đứa trẻ và chú hề kinh dị mà điểm đầu tiên có lẽ còn nổi bật hơn cả điểm thứ hai. Những đứa trẻ này luôn đứng trên bờ vực của một cái gì đó. Ở trường chúng bị bắt nạt, ở nhà chúng gặp đủ mọi vấn đề từ người mẹ giận dỗi, người cha ngược đãi đến một gia đình bị tàn phá. Chính vì luôn trong đỉnh điểm của sự bấp bênh và tuyệt vọng như thế chúng trở thành miếng mồi ngon cho Pennywise.
Bằng nhiều cách, chúng tập hợp và đứng bên nhau trong một nhóm mà chúng tự gọi mình là “Câu Lạc Bộ Loser” để chống lại chú hề ma quái Pennywise thay vì sợ hãi bỏ chạy. Chính vì thế, dù It là một bộ phim kinh dị nhưng cái cách mà những đứa trẻ bé nhỏ nhưng dũng cảm bảo vệ và giúp đỡ lẫn nhau trong những phen khốn khó không khỏi khiến chúng ta thấy ấm áp và ngọt ngào.
Những cảnh kinh dị cũng được làm khéo léo và tinh tế. Rất hiếm có những đoạn “nhảy ra hù” – thủ thuật khá rẻ tiền trong phim kinh dị. Từng cảnh hù dọa trong It thật sự là những giai đoạn cao trào nhỏ của bộ phim, chúng dẫn dắt người xem bằng sự căng thẳng bởi những thứ không chắc chắn như căn nhà hoang, quả bóng bay đỏ, giọng nói từ bồn rửa mặt, giọng trẻ em hát, tiếng sáo… rồi sau đó là đỉnh điểm với nỗi ám ảnh của các nhân vật được hiện thực hóa cũng như sự xuất hiện của Pennywise và kết thúc đột ngột khiến người xem không khỏi bị cuốn hút.
Tất nhiên, bộ phim cũng để lại cho chính ta nhiều khúc mắc khó giải đáp, chưa kể đến một số đoạn hơi dài dòng và đôi khi cảm thấy hơi thừa thải. Tuy nhiên, cũng như nỗi sợ về những thứ không chắn chắc xảy ra suốt bộ phim, chúng ta không thể nào biết chắc đó là điểm hạn chế hay ý đồ của đạo diễn, bởi vì dù sao, đây cũng chỉ là “chapter one”. Và có lẽ, lần đầu tiên, chúng ta muốn gặp lại một chú hề kinh dị đến thế.
GT