Sách Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

Đăng vào ngày trong Sách 4158
Cô Gái Đến Từ Hôm Qua
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Quốc gia: Việt Nam
Năm phát hành: 1989

Notice: Undefined index: allPublisher in /home/phimnhat.vn/public_html/tmp/compile/%%8C^8C3^8C327714%%index.book.tpl.php on line 179
Nhà xuất bản tại Việt Nam: NXB Trẻ


Cô Gái Đến Từ Hôm Qua được Đại học Moscow State biên soạn xuất bản 2012, chính thức trở thành giáo trình giảng dạy tiếng Việt ở các trường đại học tại Liên Bang Nga.

Câu chuyện là hồi ức của cậu học sinh Anh Thư về cô bạn thuở ấu thơ Tiểu Li, cũng như quá trình chinh phục trái tim của nàng thơ Việt An.

Nhận xét ngắn (Đồng Mây)

Trong tác phẩm, có rất nhiều danh ngôn được trích dẫn cũng như được Hải gầy hóa. Nhưng danh ngôn cần được bổ sung để khái quát công cuộc cưa cẩm li kì của Anh Thư chính là câu nói của triết gia người Đức Erich Fromm: “Yêu, không phải là sự hưởng thụ mà không bỏ bao công sức, yêu là một nghệ thuật, cần có tri thức và sự nỗ lực”. Bởi vì Việt An không phải là cô nàng dễ xiêu lòng lại còn ăn nói sắc lẻm nên Anh Thư phải đầu tư tiền bạc, tâm trí rất nhiều lẫn cả cầu viện quân sư Hải gầy. Nào là cố gắng để trở nên tâm đầu ý hợp bằng cách lân la tìm hiểu sở thích văn chương của đối phương rồi thử trò mượn sách, vấy mực lên vạt áo người ta xong thì tỉnh bơ giả làm người tốt nhắc nhở bạn bè, chuyển đổi phương hướng “tác chiến” sang đường… bao tử cộng thêm tâm niệm muốn “vớt” được bạn phải cam lòng “chu cấp” luôn bạn thân của bạn, viết thư tỏ tình, ngỏ lời rủ đi xem phim… “Cái giá” cho những lần tiếp cận mục tiêu của Anh Thư là tập cười sáu bảy kiểu trước gương, gần như thức trắng một đêm để đọc hết quyển sách kịp trả cho chính chủ, tìm mua sách đền Việt An vì dám tự ý viết thơ tình vào sách của người ta, phải mượn tiền Hải gầy để mua đồ ăn vặt hoặc vé xem phim lần nào cũng ít nhất ba phần, vắt óc suy nghĩ và thảo luận với Hải gầy để viết cho ra hồn một bức thư tình, trở thành “thánh nhọ” khi phải cuốc bộ một quãng thật xa về nhà dưới trời trưa nắng… Quả thật, con đường chinh phục trái tim một người quả thật không dễ dàng gì.

Bỏ bao tâm tư nhưng tình đời lại đắng cay. Việt An vẫn không màng cho cậu chàng một cái nhìn “ân huệ” kể cả khi cậu đã nản rạn lòng. Chứng kiến Anh Thư của hiện tại thất bại liên tiếp, chắc hẳn không ít độc giả sẽ thấy ừ thì cũng có đáng thương nhưng không bằng đáng đời. Tại sao? Tại sao Anh Thư đã chân thành như vậy mà còn cười vào sự thảm hại của cậu? Ai bảo khi xưa cậu nhóc Anh Thư quá cà chớn, cứ ăn hiếp Tiểu Li ngây ngốc, thật thà đến tội nghiệp làm chi! Hồi nhỏ Anh Thư luôn nắm thế chủ động trước Tiểu Li thì giờ bị Việt An “xoay” mòng mòng. Sự phũ phàng cậu phải hứng chịu từ Việt An giống như “quả báo” dành cho cậu vậy.

Tuy nhiên, Anh Thư là một nhân vật điển hình thú vị cho tất cả những ai đã từng say nắng một người nào đó. Người ta thấy mình đâu đó trong cảm xúc, nghĩ suy và hành động vụng về của Anh Thư. Tình cảm chân thành một chiều của cậu, sự hồi hộp khi đứng trước người ấy, những cái nhìn trộm trong lớp, nỗi bức rức khi không thể nói chuyện cùng người ta, đoán già đoán non xem người ta có thích mình không, cảm giác tan vỡ khi mọi sự chuẩn bị kì công để gây chú ý đều bị lơ đẹp, khó chịu nhất là trong lúc tuyệt vọng muốn từ bỏ lại tự mình nhóm lên hy vọng… Và cũng chỉ có cái tuổi học trò đó mới đem đến cho chúng ta những mùi vị lành nguyên của tình yêu đầu đời.

Thời gian đã làm thay đổi nhiều thứ. Anh Thư ba hoa hồi nhỏ giờ bỗng nhát cấy khi đối diện với người con gái mình thích. Tiểu Li sún răng, khờ khạo lúc bé giờ đã lớn lên xinh đẹp, đáo để đến không nhận ra. Dẫu vậy, luôn có những dấu vết không bị bào mòn bởi thời gian. Đó là cách Việt An gọi Anh Thư bằng “anh”, vết sẹo mờ trên trán của cô nàng, từng chi tiết về đoạn kí ức tươi đẹp của Anh Thư và Tiểu Li mà cậu vẫn nhớ rõ mồn một như vừa mới ôm qua. Tình cảm gắn bó giữa cậu và Tiểu Li có lẽ gọi “yêu” thì quá sớm bởi lúc ấy họ còn quá nhỏ, chưa thể nhận thức rõ nét về tình yêu nhưng sẽ không có gì gượng gạo nếu xem đó là tiền đề của tình yêu. Ở bên nhau, Anh Thư và Tiểu Li luôn có rất nhiều trò để chơi, để vui. Biết là cậu hay ăn gian nhưng cô bé vẫn muốn làm hòa với cậu để lại cùng nhau cười nói. Còn cậu, không được gặp cô bé thì thật là khó chịu, cảm thấy xót xa khi cô bé bị thương, muốn đối xử dịu dàng với cô bé hơn và buồn bã, trống vắng khủng khiếp khi cô bé chuyển nhà đi khỏi. Cho nên, ngay khi Việt An chuyển trường đến thì Anh Thư liền “đổ” mà chẳng giải thích nỗi vì sao. Có thể nói, những dư âm khó phai về kí ức đẹp đẽ thời thơ ấu đã hiện về trên gương mặt, mái tóc, nụ cười của Việt An khiến cậu cảm giác có gì đó thật thân quen, thật động lòng. Để rồi, Việt An có lãnh đạm thế nào, cậu vẫn không cách nào hết thích cô. Và đến khi cô nàng cho cậu xem vết sẹo mờ năm nào trên trán, kí ức và hiện thực dường như được nối liền. Cô gái đứng trước mặt cậu chính là cô gái của ngày hôm qua thương nhớ!