Say Nắng Sài Gòn
Thay lời mở đầu sách “Say Nắng Sài Gòn”
YÊU GẦN, YÊU XA, AI CŨNG CÓ QUÀ
Thật là một điều đặc biệt, khi mà những hạnh ngộ trong suốt những năm tháng thanh xuân của tôi đều gắn bó với yêu xa.
Thực ra, tôi vẫn luôn có một ai đó để yêu, nhiều và rất nhiều, dù rằng họ có đang ở xa tôi hàng dài những km đường chim bay.
Thực ra, thỉnh thoảng, tôi vẫn phải đối mặt với cái cảm giác nhớ thương đến trào nước mắt từ một một người tôi muốn nắm tay vào một cuộc hẹn xa.
Thực ra, chuyện tình cảm, nó cứ êm ru như một dòng chảy trong lành, có lẽ, không bao giờ ngưng nghỉ. Cũng như, mỗi cuộc tình đều có một vài câu chuyện để kể.
Thành phố vẫn thế thôi. Chỉ riêng những câu chuyện nơi đó được thêu dệt nên bởi những con người rất khác, rất riêng và rất hay. Vậy nên, mọi câu chuyện đều nên được kể và lắng nghe từ trong một thành phố nào đó, bởi chính con người đã từng ở đó. Đơn giản vậy thôi. Như Sài Gòn đã cho tôi một tình yêu xa đích thực như thế này nhé:
Tôi đã học được cách yêu thương một người thật sâu đậm và bền bỉ, hiểu về ý nghĩa của một tình yêu đích thực. Khi thương yêu thật lòng thì bao xa cũng có thể nối lại cho gần, bằng cách này hay cách khác.
Tôi đã học được cách tin tưởng trọn vẹn vào người kia. Điều giữ chúng tôi còn gắn bó với nhau lâu bền đó chính là lòng tin. Tin vào mọi chuyện người kia nói, kể cả những điều khiến cả hai hạnh phúc hoặc khổ đau. Tin thôi cũng đã là can đảm.
Tôi đã học cách suy nghĩ tích cực và sống lạc quan hơn trong bất cứ mọi hoàn cảnh nào từng phải trải qua, mặc dù sự hiện hữu trong đời thật lại quá ngắn ngủi. Bởi vậy, lại càng thấy trân quý những ngày tháng ở bên nhau mà tận tâm hết mình.
Tôi đã học cách bước qua những đòi hỏi chốc lát, khi mà khoảng cách xa xôi đã ngăn trở chúng tôi rất nhiều. Tôi đã không vội vàng tìm một ai đó khác để khỏa lấp cô đơn mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi ngày chúng tôi sẽ lại được ở bên nhau.
Tôi đã học cách vươn dậy, cố gắng và cố gắng hơn nữa, trong khi bản thân đã từng cảm thấy mệt nhoài và có ý định bỏ cuộc, muốn buông xuôi tình yêu ấy cho nhẹ lòng. Nhưng không!
Tôi đã học được cách lãng mạn hóa cuộc sống bằng những cuộc gọi đường dài ấm áp, những dòng tin quan tâm, hỏi han ân cần; và nuôi mầm hy vọng, khi tưởng tượng tương lai, sẽ có người kia ở bên cạnh mình.
Tôi đã học cách chấp nhận yêu một người thì yêu luôn cả khuyết điểm của người đó. Vì có đôi khi đặt họ lên bàn cân so sánh thì chẳng bằng ai đó được. Dù có đôi khi họ đã từng lỡ làm trái tim tôi tổn thương đến phát khóc.
Tôi đã học cách tự đứng dậy vững vàng khi bản thân mình ngã xuống vì những yếu đuối mỏng giòn. Tôi chỉ nghĩ được rằng, người kia - họ không hề có lỗi. Và rồi, những nỗi niềm riêng sẽ được xóa nhòa, khi chúng tôi biết thật thà san sẻ cùng nhau.
Tôi đã học được cách hạ bớt cái tôi của bản thân mình và bình tâm lắng nghe nhau trong mọi trường hợp. Hạ bớt cả tính ích kỷ cá nhân, kìm nén xuống những hờn ghen vụn vặt và tập sống bao dung hơn.
Yêu xa đã giúp tôi trưởng thành và dạn dĩ hơn, cho dù đôi khi, tôi có phải sống với cô đơn. Nhưng có hề gì, vì con tim tôi đã chọn lựa rồi.
Và tình yêu sẽ vượt qua những “dặm dài” cách trở, ít nhất là trong tình cảm và suy nghĩ. Khi hai người có một tâm hồn đồng điệu, thấu hiểu, san sẻ với nhau mọi điều trên mọi chặng đường.
Bạn có đang yêu một ai đó ở xa bạn những dặm dài như tôi hay không? Dù có hay không thì khi bạn cầm tập truyện ngắn “Say Nắng Sài Gòn” này trên tay, gửi gắm vào đó là tất cả thứ tình cảm, cảm xúc như thế, được dành tặng cho tất cả chúng ta- những người đã, đang và sẽ sống với tình yêu. Vì không ai trong mỗi chúng ta, sinh ra là để cô đơn.
Chỉ cần yêu thương đủ lớn thì sẽ biết cách kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu thương trở nên hoàn thiện hơn, cùng nhau.
Khi yêu một người ở gần hay ở xa, chắc chắn bạn sẽ vui, sẽ buồn… Nhưng sẽ không hối tiếc nhé, được không? Và hãy hài lòng với hoa trái mà cuộc đời tặng ban cho bạn. Bởi vì, bạn luôn xứng đáng nhận được phần quà như thế!
Hamlet Duy Thành