Thiếu Niên Đích Nhĩ, Như Thử Mỹ Lệ
Tóm tắt bởi Cẩn Triện Hi
Trần Niệm – cô gái luôn bị bạn bè xung quanh cười nhạo, ức hiếp và cô lập chỉ bởi cô ấy nói lắp. Nhưng dường như cô không hề quan tâm, cũng chẳng thèm để ý, cô chỉ muốn sống hết quãng đời học sinh ở nơi đó rồi sau đấy có thể tung cánh bay đến chân trời mới mà cô hằng mong ước. Cũng trong khoảng thời gian đó, cô gặp chàng thiếu niên ngông cuồng và cố chấp Bắc Dã. Cậu ấy sinh ra đã chẳng được hưởng hạnh phúc, chẳng có một tổ ấm hoàn chỉnh, cha không biết là ai, mẹ thì làm gái tiếp khách bị người đời khinh thường. Vì lẽ đó, tuổi thơ của cậu ta bị bao phủ bởi sắc thái u ám và nặng nề. Trần Niệm – Bắc Dã, hai con người cùng bị xã hội tổn thương, bị cái gọi là nhân tính đẩy đến bờ vực tuyệt vọng, họ cùng mang trong mình những vết sẹo, những nỗi đau không thể nào diễn tả bằng lời nhưng may mắn thay họ được vận mện dắt lối cho gặp nhau để cùng nhau sưởi ấm, trao nhau ít niềm tin và hạnh phúc nhỏ nhoi. Đó là ánh dương rực rỡ nhất, huy hoàng nhất và cũng là duy nhất trong đời.
Trần Niệm gặp Bắc Dã, Bắc Dã gặp Trần Niệm, hai người họ gặp nhau đã định sẵn sẽ dây dưa cả đời, cả kiếp. Có khi cậu trai ấy đưa cô về, trong đêm tối khẽ truyền qua môi cho cô viên kẹo trái cây vị quýt ngọt ngào. Chẳng biết từ lúc nào, họ đã là tất cả của nhau, cùng chia sẻ niềm vui, khổ nạn, chia sẻ ánh sáng, bóng tối. Bình dị mà yên ả, tình yêu của họ dần dần nảy mầm, hòa vào cốt tủy, bám sâu trong tim, lan tỏa vào mọi ngõ ngách của hai tâm hồn. Tình yêu đó giúp cậu thiếu niên kia tìm được ánh dương đời mình, tìm thấy mục đích trong cuộc đời tưởng như đã bị bóng tối che lấp, khiến cậu thay đổi. Từ chàng trai ngỗ nghịch, bất cần cậu đã biết quan tâm, lo lắng và biết chăm sóc cho người khác. Bắc Dã nguyện trở thành người bảo vệ cho Trần Niệm, bảo vệ cô ấy an toàn, bảo vệ cô ấy khỏi mọi tổn thương. Và Trần Niệm, cô ấy cũng đang thay đổi, đã cười nhiều hơn, nói nhiều hơn vì tình yêu, vì cảm nhận được hơi ấm mà Bắc Dã mang lại. Chưa từng có một ai bảo vệ cô như thế, bảo vệ nội tâm cô không bị bóng đen xâm nhập, bảo vệ linh hồn cô hoàn toàn thuần khiết.
Bắc Dã và Trần Niệm, tình yêu của họ như ánh sáng buổi bình minh chiếu rọi khắp thế gian, như ngọn đèn đường soi tỏ buổi hoàng hôn. Hai người họ là hai linh hồn đồng điệu, là hai trái tim cùng chung nhịp đập. Họ cùng nhau xây dựng hạnh phúc, xây dựng nên những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất, rực rỡ nhất đời người. Đúng! Lẽ ra nó cứ như vậy, nhưng đời mà đâu dễ đến vậy, một vụ án giết người đã phá hỏng tất cả. Nạn nhân là Ngụy Lai – người đã từng ức hiếp, đe dọa và hơn thảy là làm nhục Trần Niệm trước mặt bao nhiêu người. Đêm đó, cả người cô đầy thù địch, không như hôm nay lại thật yên lặng che giấu tất cả. Cô ấy tỏ vẻ như không có việc gì xảy ra, không ai có thể biết được sự thay đổi của cô trừ Bắc Dã. Cô ấy nguyện cho cậu tất cả dù cho tương lai mai sau thế nào cũng không bao giờ hối hận, đây là bản năng bởi cậu là người duy nhất cô ấy tin tưởng, đây là phó thác bằng cả sinh mệnh. Trần Niệm bắt đầu trở thành nghi phạm số 1 của vụ án vì việc đó nhưng cô ấy vẫn rất thản nhiên, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi chẳng biết có phải vì bên cạnh cô ấy đã có chàng trai kia hay không nữa. Ta chỉ biết được cậu ấy chắc chắn sẽ cứu cô, cố gắng hết sức, liều cả sinh mạng để bảo vệ cô. Hai người họ cùng nhau đối đầu cho dù bị cảnh sát tạo sức ép, đe dọa khuyên nhủ dùng hết cách này đến cách khác cũng không chịu lùi bước. Họ tin tưởng nhau, dùng cách thức không ai hiểu được mà yêu nhau. Chỉ vì đối phương họ nguyện đánh dổi tất cả, giao ra tất cả.
….
Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng.
….
“Anh nói… thì em tin.”
…..
Em muốn có người sẽ bảo vệ em chu toàn, cứu em thoát khỏi mọi kinh hoàng và đau đớn; để em không cảm thấy sợ hãi thế giới này trước khi em trưởng thành; chỉ có thế thôi.
…..
“Bắc Dã, anh muốn điều gì nhất?”
“Anh thích một người, anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp.”
…..
“Trần Niệm.”
“Hả?”
“Sau này hãy sống cho tốt.”
“… Tốt thế nào?”
“Đời người chỉ có một lần.”
“Đúng là chỉ có một lần thôi.” Trần Niệm nói “Nhưng đã quá đủ rồi, một lần đã đủ.”
“Vậy, nếu sai lầm thì sẽ ra sao?” Trịnh Dịch nói.
“Vậy thì cũng không còn cách nào khác.”