Đúng như tác giả đã nói, một dân tộc chỉ có thể bước đến tương lai trên đôi chân vững vàng của lịch sử. Bởi lịch sử là bài học tiền nhân để lại cho hậu thế, là kho tàng kiến thức phát triển tương lai, tránh những sai lầm của...
Đúng như tác giả đã nói, một dân tộc chỉ có thể bước đến tương lai trên đôi chân vững vàng của lịch sử. Bởi lịch sử là bài học tiền nhân để lại cho hậu thế, là kho tàng kiến thức phát triển tương lai, tránh những sai lầm của quá khứ. Lịch sử nên được kể thành những câu chuyện, chứ không thể mãi được đóng khung trong các thống kê khô khan. Tôi thích cách nhìn lãng mạn và những dòng viết đậm chất văn, thơ của tác giả. Điều đó đã khiến Dũng Phan giống như một thanh niên đi góp nhặt các câu chuyện cũ ngàn năm sương khói, hóa chút phép thuật để những thứ tưởng chừng khô cằn ấy được sống lại như các nốt nhạc. Mỗi nhân vật, mỗi sự kiện là một khúc ca trong tổng hòa bản hùng ca lịch sử của dân tộc. Để khi đọc Sử Việt – 12 Khúc Tráng Ca những độc giả còn trẻ, những người đã và đang say mê dòng chảy đấu tranh giành độc lập, giữ chủ quyền, xây dựng đất nước đầy oai hùng của dân tộc sẽ thêm yêu hơn từng viên đá, hòn sỏi, rừng cây, con sông trên dải đất hình chữ S, bởi đó chính là điều tuyệt vời nhất mà tiền nhân đã đánh đổi bằng chính máu xương của mình cho đất Việt hôm nay.
Tác phẩm kể về 12 câu chuyện dựng nước và giữ nước thời phong kiến, được chọn lọc theo tính chất quan trọng và hùng tráng nhất trong lịch sử Việt Nam. Cuốn sách là sự kết hợp giữa những tư liệu được kiểm chứng, xen kẽ với những nhận định và tâm tư của người viết, với cách tiếp cận hoàn toàn mới, không phải tiểu thuyết dã sử cũng không phải một tài liệu chuyên môn khô khan. Tất cả được viết như một bản nhạc, với những tiết tấu khi thì dồn dập, khi thì bi ai, khi rất đỗi trầm mặc. Những câu chuyện cứ trập trùng xen kẽ như các nốt nhạc thăng trầm của dân tộc Việt Nam. Nhìn vào đây mới thấy lịch sử Việt Nam cũng giống như những viên ngọc, nhưng đa phần còn quá thô và lẫn nhiều đá. Chỉ là tôi luôn tin những viên ngọc mang tên “lịch sử” ấy sẽ được mài sáng khi ở trong tay những người biết trân trọng giá trị thực của nó với suy nghĩ công tâm nhất. Bởi lịch sử chính là thứ khoa học toát lên năng lượng diệu kỳ của quá khứ, khi bạn thực sự mang tâm muốn tìm tòi, nó sẽ không ngừng trao tặng bạn những nồng nhiệt đến từ vô vàn điều tuyệt vời tưởng chừng đã bị vùi chôn.
Ở quyển sử Việt này, tác giả không chỉ đưa người đọc đến gần hơn với cuộc đời của những anh hùng đã từng vang danh như Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung… anh còn giới thiệu các nhân vật quan trọng chưa được đánh giá đúng với công lao (khúc trầm mặc cho Khúc Hạo, khúc bi ai cho Hồ Quý Ly), những địa danh bị phong kín bởi lớp bụi thời gian (thành Bình Lỗ, đầm Thị Nại). Người đọc không chỉ được dịp nhìn lại những chiến thắng lừng lẫy non sông như trận Bạch Đằng, chiến dịch Xuân Kỷ Dậu của Quang Trung… mà còn thử đưa ra những lý giải về kỹ thuật đóng cọc trên sông hay lý do vua Quang Trung có thể đưa quân thần tốc từ Phú Xuân ra Bắc. Và tự đặt câu hỏi về những cuộc chuyển ngôi trong dòng chảy đầy thăng trầm của lịch sử phong kiến đã từng diễn ra quá đơn giản như hành động Thái hậu Dương Vân Nga khoác áo bào trao ngôi vương từ nhà Đinh cho Thập đạo tướng quân Lê Hoàn; quốc sư Vạn Hạnh cũng triều thần đưa Lý Công Uẩn lên ngôi mở ra triều Lý thay thế cho họ Lê? Đằng sau đó phải chăng là những âm mưu tranh quyền đoạt vị phức tạp cần được xét dưới góc nhìn đa chiều?
Với mong muốn mang đến cho độc giả tình yêu dành cho sử Việt, tác giả Dũng Phan không chọn sa đà vào những giai thoại quen thuộc, mà tập trung vào những trận đánh được phân tích từ địa hình đến khí hậu, chiến lược, chiến thuật khiến người đọc khao khát được xem thêm cả bản đồ; những đoạn miêu tả hấp dẫn của “trận Xích Bích Việt Nam” trên đầm Thị Nại và giai thoại bi hùng về nữ tướng Bùi Thị Xuân; những đoạn phân tích thấu đáo về đạo làm vua, thuật trị nước của vua Lê Thánh Tông; những đối chiếu táo bạo, độc đáo chỉ ra những cái nhãn “ngọa triều”, “bạo ngược” thiếu công bằng bị gán vào vua Lê Lông Đĩnh… Những điều này khiến người đọc vừa tiếp nhận được thông tin rõ ràng hơn lại không tạo cảm giác ngán ngẫm khi phải lần mò các sự kiện với thông số khô khan như trước nay. Phải thú nhận rằng dù tôi đang theo học chuyên ngành Lịch sử, nhưng đây là tác phẩm đầu tiên mà tôi đọc đến cuối với sự say mê kỳ lạ và chắc chắn tôi sẽ không dừng lại ở đây, bởi trong tôi tình yêu với sử Việt đã thực sự nảy mầm.
Lịch sử không có đúng sai mà chỉ có sự thật và đam mê là gốc rễ của mọi vấn đề. Niềm đam mê của tác giả đã được hình thành từ khi còn rất nhỏ bên những trang sách lịch sử của mẹ và tình yêu dành cho văn học, anh tạo nên một The X File of History được theo dõi bởi hơn 120.000 người tham gia Facebook với những bài viết hấp dẫn về lich sử. Dũng Phan thực sự đã giúp nhiều người và cả tôi có cái nhìn khác hơn về lịch sử. Không còn những cái nhìn phiến diện nữa, chúng ta dần công tâm hơn trước những vấn đề mang tính thời cuộc và phải thừa nhận bản thân đã quá hời hợt trong cách tìm hiểu cũng như phương thức tiếp cận lịch sử dân tộc.
Tuy nhiên, quả thực rất khó để tìm ra một điều toàn vẹn 100%, bởi Sử Việt – 12 Khúc Tráng Ca vẫn còn mắc một số lỗi về chính tả, ghi sai năm, ví như trang 95 đoạn: “Sử sách viết: Năm 1422, Lý Huệ Tông không có con trai nên nhường ngôi cho con gái là Lý Chiêu Hoàng. Lý Chiêu Hoàng cưới Trần Cảnh. Đến năm 1425, Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh, nhà Trần từ đó thay nhà Lý”. Câu này chính xác phải là Lý Huệ Tông truyền ngôi cho Lý Chiêu Hoàng năm 1224 và sang năm 1225 thì Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh. Dù vẫn còn sai sót vì quá trình biên tập diễn ra khá gấp rút, nhưng chúng ta vẫn không thể phủ nhận đây là một trong tác phẩm có giá trị về lịch sử cao, đặc biệt khi tác giả không phải dân chuyên sử lại khá trẻ.
Liệu tác phẩm của một người thuộc thế hệ 8X như anh có giúp bộ môn Lịch sử nói chung và Lịch sử Việt Nam nói riêng chuyển mình đầy ngoạn mục trong việc giáo dục, tuyên truyền tình yêu dân tộc trong lòng người trẻ không? Câu hỏi này tôi xin phép được bỏ lửng ở đây, vì bản thân đang không thể công tâm khi luôn hy vọng Lịch sử sẽ được trân trọng nhiều hơn nữa. Chỉ mong chúng ta – những người con trẻ hãy gìn giữ những tinh hoa của tiền nhân và viết nên vô vàn khúc ca mới tươi đẹp trên đất Việt.
Những khúc tráng ca dành cho sử Việt
Đúng như tác giả đã nói, một dân tộc chỉ có thể bước đến tương lai trên đôi chân vững vàng của lịch sử. Bởi lịch sử là bài học tiền nhân để lại cho hậu thế, là kho tàng kiến thức phát triển tương lai, tránh những sai lầm của quá khứ. Lịch sử nên được kể thành những câu chuyện, chứ không thể mãi được đóng khung trong các thống kê khô khan. Tôi thích cách nhìn lãng mạn và những dòng viết đậm chất văn, thơ của tác giả. Điều đó đã khiến Dũng Phan giống như một thanh niên đi góp nhặt các câu chuyện cũ ngàn năm sương khói, hóa chút phép thuật để những thứ tưởng chừng khô cằn ấy được sống lại như các nốt nhạc. Mỗi nhân vật, mỗi sự kiện là một khúc ca trong tổng hòa bản hùng ca lịch sử của dân tộc. Để khi đọc Sử Việt – 12 Khúc Tráng Ca những độc giả còn trẻ, những người đã và đang say mê dòng chảy đấu tranh giành độc lập, giữ chủ quyền, xây dựng đất nước đầy oai hùng của dân tộc sẽ thêm yêu hơn từng viên đá, hòn sỏi, rừng cây, con sông trên dải đất hình chữ S, bởi đó chính là điều tuyệt vời nhất mà tiền nhân đã đánh đổi bằng chính máu xương của mình cho đất Việt hôm nay.
Tác phẩm kể về 12 câu chuyện dựng nước và giữ nước thời phong kiến, được chọn lọc theo tính chất quan trọng và hùng tráng nhất trong lịch sử Việt Nam. Cuốn sách là sự kết hợp giữa những tư liệu được kiểm chứng, xen kẽ với những nhận định và tâm tư của người viết, với cách tiếp cận hoàn toàn mới, không phải tiểu thuyết dã sử cũng không phải một tài liệu chuyên môn khô khan. Tất cả được viết như một bản nhạc, với những tiết tấu khi thì dồn dập, khi thì bi ai, khi rất đỗi trầm mặc. Những câu chuyện cứ trập trùng xen kẽ như các nốt nhạc thăng trầm của dân tộc Việt Nam. Nhìn vào đây mới thấy lịch sử Việt Nam cũng giống như những viên ngọc, nhưng đa phần còn quá thô và lẫn nhiều đá. Chỉ là tôi luôn tin những viên ngọc mang tên “lịch sử” ấy sẽ được mài sáng khi ở trong tay những người biết trân trọng giá trị thực của nó với suy nghĩ công tâm nhất. Bởi lịch sử chính là thứ khoa học toát lên năng lượng diệu kỳ của quá khứ, khi bạn thực sự mang tâm muốn tìm tòi, nó sẽ không ngừng trao tặng bạn những nồng nhiệt đến từ vô vàn điều tuyệt vời tưởng chừng đã bị vùi chôn.
Ở quyển sử Việt này, tác giả không chỉ đưa người đọc đến gần hơn với cuộc đời của những anh hùng đã từng vang danh như Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung… anh còn giới thiệu các nhân vật quan trọng chưa được đánh giá đúng với công lao (khúc trầm mặc cho Khúc Hạo, khúc bi ai cho Hồ Quý Ly), những địa danh bị phong kín bởi lớp bụi thời gian (thành Bình Lỗ, đầm Thị Nại). Người đọc không chỉ được dịp nhìn lại những chiến thắng lừng lẫy non sông như trận Bạch Đằng, chiến dịch Xuân Kỷ Dậu của Quang Trung… mà còn thử đưa ra những lý giải về kỹ thuật đóng cọc trên sông hay lý do vua Quang Trung có thể đưa quân thần tốc từ Phú Xuân ra Bắc. Và tự đặt câu hỏi về những cuộc chuyển ngôi trong dòng chảy đầy thăng trầm của lịch sử phong kiến đã từng diễn ra quá đơn giản như hành động Thái hậu Dương Vân Nga khoác áo bào trao ngôi vương từ nhà Đinh cho Thập đạo tướng quân Lê Hoàn; quốc sư Vạn Hạnh cũng triều thần đưa Lý Công Uẩn lên ngôi mở ra triều Lý thay thế cho họ Lê? Đằng sau đó phải chăng là những âm mưu tranh quyền đoạt vị phức tạp cần được xét dưới góc nhìn đa chiều?
Với mong muốn mang đến cho độc giả tình yêu dành cho sử Việt, tác giả Dũng Phan không chọn sa đà vào những giai thoại quen thuộc, mà tập trung vào những trận đánh được phân tích từ địa hình đến khí hậu, chiến lược, chiến thuật khiến người đọc khao khát được xem thêm cả bản đồ; những đoạn miêu tả hấp dẫn của “trận Xích Bích Việt Nam” trên đầm Thị Nại và giai thoại bi hùng về nữ tướng Bùi Thị Xuân; những đoạn phân tích thấu đáo về đạo làm vua, thuật trị nước của vua Lê Thánh Tông; những đối chiếu táo bạo, độc đáo chỉ ra những cái nhãn “ngọa triều”, “bạo ngược” thiếu công bằng bị gán vào vua Lê Lông Đĩnh… Những điều này khiến người đọc vừa tiếp nhận được thông tin rõ ràng hơn lại không tạo cảm giác ngán ngẫm khi phải lần mò các sự kiện với thông số khô khan như trước nay. Phải thú nhận rằng dù tôi đang theo học chuyên ngành Lịch sử, nhưng đây là tác phẩm đầu tiên mà tôi đọc đến cuối với sự say mê kỳ lạ và chắc chắn tôi sẽ không dừng lại ở đây, bởi trong tôi tình yêu với sử Việt đã thực sự nảy mầm.
Lịch sử không có đúng sai mà chỉ có sự thật và đam mê là gốc rễ của mọi vấn đề. Niềm đam mê của tác giả đã được hình thành từ khi còn rất nhỏ bên những trang sách lịch sử của mẹ và tình yêu dành cho văn học, anh tạo nên một The X File of History được theo dõi bởi hơn 120.000 người tham gia Facebook với những bài viết hấp dẫn về lich sử. Dũng Phan thực sự đã giúp nhiều người và cả tôi có cái nhìn khác hơn về lịch sử. Không còn những cái nhìn phiến diện nữa, chúng ta dần công tâm hơn trước những vấn đề mang tính thời cuộc và phải thừa nhận bản thân đã quá hời hợt trong cách tìm hiểu cũng như phương thức tiếp cận lịch sử dân tộc.
Tuy nhiên, quả thực rất khó để tìm ra một điều toàn vẹn 100%, bởi Sử Việt – 12 Khúc Tráng Ca vẫn còn mắc một số lỗi về chính tả, ghi sai năm, ví như trang 95 đoạn: “Sử sách viết: Năm 1422, Lý Huệ Tông không có con trai nên nhường ngôi cho con gái là Lý Chiêu Hoàng. Lý Chiêu Hoàng cưới Trần Cảnh. Đến năm 1425, Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh, nhà Trần từ đó thay nhà Lý”. Câu này chính xác phải là Lý Huệ Tông truyền ngôi cho Lý Chiêu Hoàng năm 1224 và sang năm 1225 thì Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh. Dù vẫn còn sai sót vì quá trình biên tập diễn ra khá gấp rút, nhưng chúng ta vẫn không thể phủ nhận đây là một trong tác phẩm có giá trị về lịch sử cao, đặc biệt khi tác giả không phải dân chuyên sử lại khá trẻ.
Liệu tác phẩm của một người thuộc thế hệ 8X như anh có giúp bộ môn Lịch sử nói chung và Lịch sử Việt Nam nói riêng chuyển mình đầy ngoạn mục trong việc giáo dục, tuyên truyền tình yêu dân tộc trong lòng người trẻ không? Câu hỏi này tôi xin phép được bỏ lửng ở đây, vì bản thân đang không thể công tâm khi luôn hy vọng Lịch sử sẽ được trân trọng nhiều hơn nữa. Chỉ mong chúng ta – những người con trẻ hãy gìn giữ những tinh hoa của tiền nhân và viết nên vô vàn khúc ca mới tươi đẹp trên đất Việt.