Love Letter là một trong những phim điện ảnh kinh điển của Nhật. Khác với những bộ phim có màu sắc u tối và diễn biến chậm rãi, Love Letter gần gũi hơn với khán giả, vì vậy trở thành một trong những phim tình yêu gây xúc động trên...
Love Letter là một trong những phim điện ảnh kinh điển của Nhật. Khác với những bộ phim có màu sắc u tối và diễn biến chậm rãi, Love Letter gần gũi hơn với khán giả, vì vậy trở thành một trong những phim tình yêu gây xúc động trên toàn Châu Á.
Cốt truyện gửi tặng thời hoa niên
Câu chuyện bắt đầu bằng ngày giỗ của Fujii Itsuki, vị hôn phu đã mất trong một tai nạn leo núi của Watanabe Hiroko. Hiroko tình cờ phát hiện trong cuốn kỷ yếu thời trung học của Itsuki địa chỉ cũ nhà anh. Cô viết một lá thư gửi đến đấy, chỉ với mục đích vơi đi nhớ thương người mình yêu dấu. Thế nhưng thật bất ngờ, một phụ nữ cũng tên Fujii Itsuki hồi âm lá thư đi lạc của cô, nói rằng cô ấy và hôn phu của cô ngày trước sống gần nhà và học cùng lớp. Thế là Hiroko và Itsuki nữ, viết thư trao đổi với nhau, chia sẻ những kỷ niệm ngọt ngào về một người đã khuất, và san sẻ cho nhau những tâm tư.
Câu chuyện đan xen giữa những ngày tháng học trò vu vơ của hai người bạn cùng tên Fujii Itsuki và nỗ lực để lại quá khứ sau lưng của Watanabe Hiroko. Hầu hết trong chúng ta, dù là người Việt Nam, người Nhật Bản hay các nước phương Tây, trong quãng đời đi học của mình, ắt hẳn từng bị ghép đôi với ai đó chỉ vì mình trùng tên với người ta. Sinh hoạt, thi cử… tất tần tật mọi thứ đều dính với người đó. Tự dưng lúc đó ghét tên mình khinh khủng. Và từ cái cốt truyện đơn giản nhưng không phải ai cũng nghĩa ra được ấy, biên kịch – đạo diễn Iwai Shunji đã truyền tải trọn vẹn bức tranh về thời hoa niên trên nền tình yêu bị đánh mất. Ấy cũng là lý do ông đạt giải thưởng đạo diễn xuất sắc cho bộ phim này.
Cảnh kinh điển
Love Letter với nền màu trắng phủ đầy tuyết của mùa đông khiến bộ phim dù bi thương vẫn vô cùng lãng mạn. Những vòng quay bánh xe đạp, ngọt lửa ngùn ngụt cháy, cảnh hùng vĩ của núi non, không gian bình dị của thị trấn… từng chút một khảm vào lòng người xem. Thế nhưng nếu được bình chọn cảnh quay ấn tượng nhất, tôi cược rằng có hơn 99% khán giả chọn cảnh Watanabe Hiroko đứng trên núi gọi vang: “Anh có khỏe không. Em vẫn khỏe.” Cảnh này đã trở thành kinh điển của phim điện ảnh Nhật và làm rơi lệ không biết bao khán giả. Đến nỗi, nếu bạn bật lên một music video clip nào đấy của Châu Á, mà có cảnh một cô bạn gái ngồi khóc sụt sịt khi xem phim, tôi cược thêm lần nữa là hơn 99% phim đó chính là Love Letter, và đích thị là cảnh Hiroko ở trên núi.
Love Letter là một bộ phim quá xuất sắc, với rất nhiều cảnh quay đẹp. Hiện tại, quá khứ cứ đan xen, bám víu lấy nhau. Thông qua những trang thư của Itsuki nữ và Hiroko, hiện diện lên hình ảnh chàng trai trẻ Itsuki mà ngay từ đầu ta đã biết là không còn sống nữa. Có khán giả nào như tôi không, xem mà cứ mong tất cả chỉ là hiểu lầm, Itsuki chỉ bị mất tích mà thôi. Nhưng Love Letter là bộ phim buồn, chỉ muốn khơi gợi lại chút ngọt ngào, chút nuối tiếc của hai người phụ nữ. Tôi xin phép không đào sâu vào chi tiết phim, để những ai chưa được xem, sẽ thưởng thức nó một cách trọn vẹn hơn.
Nhân vật và diễn xuất
Bộ phim có chưa đến 10 nhân vật chủ chốt, và mỗi nhân vật đều để lại ấn tượng cho người xem. Mang đề tài về tình yêu và sự mất mát, nhưng Iwai Shunji đã khéo léo lồng vào đấy tình cảm gia đình, mà thực chất là khắt sâu hơn chủ đề phim. Đấy là nhân vật người ông, người bố đã khuất của Itsuki. Bên cạnh đó, tôi yêu cả nhân vật cô bạn ngớ ngẩn của hai Itsuki, yêu luôn anh bưu tá si tình.
Itsuki nam, người chỉ hiện hữu trong ký ức của Itsuki nữ và Hiroko, xét theo khía cạnh nào đó, có lẽ là người hạnh phúc nhất. Hai năm sau ngày mất, anh vẫn được nhiều người nhớ đến, vẫn khiến cho bao người rơi nước mắt tiếc thương. Mẹ anh vẫn gìn giữ những kỷ vật của anh, trân trọng nó như những báu vật, như thể anh vẫn còn ở đây. Khán giả có thể đoán được phần nào con người anh qua tình cảm quý mến này. Và trên hết là tình cảm của Hiroko và Itsuki nữ dành cho anh. Trong ký ức của Itsuki nữ, ban đầu anh hơi đáng ghét một chút. Anh có cái gì đó rất lạ, với những hành động khó đoán biết, theo cái kiểu ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Tôi nhớ mãi đoán Itsuki nữ tình cờ nhận được thông tin Itsuki nam đã mất, cái cảm giác ngơ ngẩn, ngã quỵ, cảm giác như có gì đó sụp đổ trong cô. Thì ra, cô cũng có cảm tình với anh.
Nakayama Miho đảm nhận cả hai vai Watanabe Hiroko và Itsuki nữ, bởi lẽ theo kịch bản, gương mặt họ có nhiều nét tương đồng. Đó cũng là nguyên nhân Itsuki nam theo đuổi Hiroko, nghe thật xót xa. Thú thật là khi xem phim, dù biết rõ hai nhân vật là do cùng một người thủ diễn, tôi vẫn phân biệt rõ ràng hai người ấy, cứ như họ là hai cá thể riêng biệt, với hai gương mặt khác nhau. Một là Hiroko dịu dàng, đằm thắm, hai là Itsuki trẻ trung thời hoa niên, và mang chút nghịch ngợm của mươi năm sau. Đây là lần đầu tiên, và cũng là duy nhất, có một diễn viên mang lại cho tôi cảm giác này. Vì vậy, thật không có gì ngạc nhiên khi năm đó, Nakayama Miho đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Kashiwabara Takashi cũng đạt được giải người mới, cho vai diễn Itsuki nam, dẫu rằng tôi cảm thấy, ngoài cái việc anh trẻ đẹp ra, diễn xuất không mấy ấn tượng. Có lẽ bản thân câu chuyện quá xuất sắc, và nhân vật của anh cũng rất đẹp đẽ đã cứu lại cho diễn xuất của anh.
Hầu hết mọi người đều yêu quý nhân vật Itsuki nữ hơn Hiroko. Nhất là về sau, khi Itsuki nữ nhận được hung tin của Itsuki nam, tình cảm mà khán giả dành cho Itsuki nữ lại tăng thêm bội phần. Trong cảnh diễn kinh điển mà tôi đề cập ban nãy, còn có scene lồng scene giữa một bên là Hiroko gọi vang vọng, một bên là Itsuki nữ nằm ốm trên giường, miệng lẩm nhẩm hỏi: “Cậu có khỏe không.” Nhưng tôi lại yêu mến Hiroko hơn. Và đó cũng là lý do tôi thích cái cảnh kinh điển ấy, vì sự thể hiện của Miho trong vai Hiroko thật sự quá tuyệt vời, tiếng gọi của cô như bao trùm cả mùa đông tuyết phủ ấy, như vỡ òa hết mọi giới hạn của không gian và thời gian. Tôi yêu Hiroko cũng bởi tôi thích những nhân vật nhẹ nhàng, nữ tính. Bởi tôi quý trọng mối quan hệ tình ái giữa Hiroko và Shigeru, bởi tôi thương cho người phụ nữ đứng giữa lằn ranh hạnh phúc và bất hạnh, đứng giữa người yêu thực tại và vị hôn phu không thể chạm vào được nữa. Và hơn hết, tôi mến phục một Hiroko mỏng manh, nhưng mạnh mẽ, thay vì chìm mãi vào thứ tình yêu tuyệt vọng ấy, cô đã đủ tỉnh táo, đủ can đảm để đặt nó vào nơi sâu nhất trong tim, mãi mãi nhớ về Itsuki nam, nhưng đã quyết định tiến lên, tận hưởng hạnh phúc bình dị bên Shigeru. Càng về cuối phim, câu hỏi ám ảnh tôi nhất là, liệu Itsuki nam có từng yêu Hiroko. Nhưng giờ thì tôi không còn bận tâm về nó nữa. Có lẽ, các nhà làm phim muốn khán giả tự tìm cho mình câu trả lời, hoặc có thể, câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng.
Nhân vật còn lại, đứng đằng sau Hiroko trong giờ phút cô gọi tên Itsuki nam, chính là Shigeru. Anh là người yêu Hiroko từ cái nhìn đầu tiên. Anh lặng lẽ bên cô, an ủi cô, vực cô dậy, dịu dàng, nhẫn nại chờ đợi cô thoát khỏi những ký ức về người đã khuất, đồng thời cũng là bạn của anh. Nếu Itsuki là hình ảnh đẹp đẽ thời hoa niên, thì Shigeru chính là hình ảnh tươi sáng của tương lai, là tình yêu thực tế hơn, nhưng đầy mãnh liệt. Toyokawa Etsushi đã hóa thân thần kỳ vai diễn này, xứng đáng nhận giải biểu hiện xuất sắc nhất.
Kịch bản, đạo diễn, âm nhạc, hình ảnh, diễn viên… tất cả đã hòa quyện, thăng hoa cùng Love Letter, khiến khán giả nhớ mãi bộ phim này, đọng nó mãi trong tim.
Tôi tự hỏi: "Một lá thư vu vơ lại có thể khiến cho một người nhiều suy nghĩ vậy chăng? Hoặc cũng chính bởi nó cũng khiến một người đã vô tình phát hiện một điều mình dường như lãng quên bấy lâu..."
Một buổi truy điệu diễn ra trong...
Tôi tự hỏi: "Một lá thư vu vơ lại có thể khiến cho một người nhiều suy nghĩ vậy chăng? Hoặc cũng chính bởi nó cũng khiến một người đã vô tình phát hiện một điều mình dường như lãng quên bấy lâu..."
Một buổi truy điệu diễn ra trong mùa đông lạnh lẽo, Hiroko Watanabe nằm trên ngọn đồi đầy tuyêt rơi trắng xóa, như muốn che lấp đi nỗi buồn của cô và cả những người đang làm lễ dưới kia. Không khí có vẻ gì đó ảm đạm bao trùm cả đoạn đầu phim. Đây là ngày giỗ của Fujii-kun, chồng chưa cưới của cô. Hai năm trôi qua cũng đủ để khiến Hiroko-san yêu một người khác, nhưng chính bản thân cô không quá tàn nhẫn để quên đi hình bóng Fujii, hoặc là, ngay cả bản thân Fujii-kun lúc sống cũng là điều bí ẩn mà cô chưa thể biết hết. Bạn bè anh, gia đình đều nuối tiếc cho sự ra đi đột ngột của anh, vì tai nạn leo núi, họ chấp nhận đã mất anh. Hiroko-san thì khác, một chút hy vọng nào đó, đã gửi một bức thư vẻn vẹn chỉ có dòng chữ:"Fujii Itsuki-sama, Anh có khỏe không. Em rất khỏe".
"Watanabe -sama,Tôi khỏe, chỉ là đang bị cảm".
"Fujii Itsuki-sama, bệnh cảm của bạn thế nào rồi? Hãy thử uống số thuốc này và mau chóng khỏi bệnh nhé!"
Những chiếc thư tay lần lượt gửi đi và về giữa Kobe và Otaru. Một phần nào đó trong Hiro-san chỉ muốn nó đến thiên đường , nơi ở của Fujii-kun, cô không ngờ mình lại được nhận nhiều như thế. Một chút ngạc nhiên pha lẫn bối rối và cả một niềm vui nhói lên, Hiroko-san hoài nghi cả việc mình đang làm, vì chỗ nhà cũ của Fujii-kun đã không còn, thay vào đó là con đường quốc lộ. Vậy những dòng thư ấy từ đâu ra?
Yếu đuối, đó là những gì tôi thấy được ở Hiroko-san. Đôi mắt cô rất buồn, buồn mênh mang, dường như chẳng có gì có thể khiến cô cười vui hơn khi nhận được hồi âm từ 1 người mang tên " Fujii Itsuki !". Cô cũng tự hỏi, nếu " người đó" không hề tồn tại? Rằng có người chỉ muốn trêu chọc cô? Tựa như trận tuyết rơi ngoài kia tuy xóa trắng được vạn vật nhưng cũng ko thể chôn vùi hình ảnh Fujii của quá khứ trong Hiroko. Và rồi cô nhân được câu trả lời rõ ràng từ một cô gái mang tên :" Fujii Itsuki" quá rõ để cô còn tiếp tục hy vọng một điều kỳ diệu. Nhưng Akiba-người yêu hiện thời của cô đã nhận ra tất cả, anh sẽ làm mọi cách để Hiroko thật sự vứt bỏ quá khứ mà đi tiếp. Một chuyến đi về tới Otaru.....
Ở đó, tại Otaru, còn có một Fujii-san khác. Cô gái ấy nhìn giống với Hiroko-san. Hiện tại, cô đang bị cảm lạnh nằm ở nhà. Một Fujii- thủ thư lại tình cờ nhận được một lá thư tình của Hiroko. Fujii Itsuki là cô, nhưng cô không thể nhớ mình đã quen ai tại Kobe. Cô cũng tò mò hồi đáp lại cho người xa lạ đó, và rồi khi đang ở bệnh viện chờ lượt khám. Bệnh cảm. Cơn mê sảng. Hồi ức. Âm thanh cấp cứu, tiếng chân chạy nhịp nhanh vội lướt qua đầu Fujii. Ba cô đang nằm trên băng ca, tai cô còn có thể nghe thấy tiếng kêu của mẹ và ông nội. Cánh cửa bật ra. Tại lớp học ."Fujii Itsuki" . "Hey" có 2 người cùng nhau bật thành tiếng.... Fujii-san chợt bừng tỉnh, cô đã nhớ ra, người Hiroko muốn tìm chính là Fujii-kun , bạn học thời phổ thông của cô.
Bệnh cảm hành cô cả ngày, nhưng Fujii-san không hề đi khám, cô chỉ ở nhà dùng thuốc trị cảm thông thường. Phải chăng ký ức vừa chợt lóe ra tại bệnh viện đã khiến cô ám ảnh về cái chết của ba cô, cũng tại bệnh viện này, cũng vì bệnh viêm phổi cấp tính, và cũng vào mùa đông đầy tuyết thế này... Cô quá cố chấp để bước vào bệnh viện đó, cô chịu đựng, mạnh mẽ và đối lập với Hiroko.
Hai cô gái , ở giữa họ là gạch nối về người đàn ông Itsuki Fujii. Họ đến với nhau bằng một lá thư gửi đến thiên đường. Một người ở, một người đến Otaru vì để duy trì quan hệ bút hữu, dù chỉ là lướt qua mặt, không hề biết nhau, nhưng họ vẫn cảm thấy đâu đây là một Fujii-san khác; là một vị hôn thê của Fujii-kun.
Cuộc sống của Fujii-kun trước đây tại Otaru chính là chìa khóa để Hiroko-san kịp hiểu về anh, càng tìm hiểu qua những bức thư tay mà Fujii-san viết theo ấn tượng về người bạn học không mấy thiện cảm này, Hiroko-san chợt bật khóc, nghĩ rằng nếu như những kỷ niệm đó , anh ấy cố tình dành cho một ai khác, một ai khác có hình dáng giống cô. Hiroko không dám đối diện với sự thật. Akiba, một lần nữa anh phải chứng minh tình yêu của mình sẽ làm Hiroko hạnh phúc, để cô có thể quên đi tất cả. Và rồi họ lại cùng nhau đến ngọn núi nơi Fujii-kun đã mất.
Có lẽ ngày đầu năm học, cái tên "Fujii Itsuki" đã làm cho đôi bên ấn tượng về nhau. Họ cùng học chung, cùng là đối tượng trêu chọc của cả lớp lẫn giáo viên. Ngày qua ngày, những năm tháng thời phổ thông từ từ hiện ra trong tâm trí của Fujii-san. Ừm, về Fujii-kun á ! Chỉ là những lời gán ghép của bạn bè, những buổi trực thư viện một-cách-bắt-buộc, sau đó ai về nhà nấy. Lặng lẽ và rời rạc, cả hai đều ít nói chuyện với nhau. Có chăng chỉ là những buổi trực thư viện, Fujii-kun cố tình viết tên mình lên những tấm thẻ mượn sách để trêu chọc Fujii kia, hoặc là Fujii-san cũng hay lén ngắm cái cách mà Fujii-kun đọc sách kế bến cửa sổ...v..v... Ký ức làm cho Fujii-san gợi mở thêm nhiều điều , tưởng chừng đã quên lãng từ lâu.
Fujii-kun là một cậu bé trầm tính, luôn bày trò để trêu chọc cô bạn Fujii, cậu vẽ rất đẹp, nhưng thường khiến Fujii-san bực bội thêm vì những hình vẽ không đâu sau những tấm thẻ mượn sách. Lời đối thoại giữa họ chỉ là những câu hỏi không đầu , không cuối. Đôi khi, sự lẫn lộn giữa 2 cái tên cũng khiến họ ngại ngùng, dở khóc dở cười. Đơn cử như mối quan hệ giữa con số 27 và 82; Tình cảnh trớ trêu khiến Fujii-san vô tình thành trò cười cho bọn nam sinh, Fujii-kun thì hẳn nhiên không lấy làm quan tâm lắm nhưng thực ra đến phút cuối vẫn cố tình trêu chọc cô bạn này.^^ Fujii-san vẫn cứ ngây thơ như ngày nào, cho dù cô đã trưởng thành và đang bên bàn máy tính viết ra những gì có thể giúp cho Hiroko-san.
Một cảm giác mơ hồ bao lấy Hiroko-san khi đọc thư, cô cảm giác như.... Còn về Fujii-san , cảm giác của cô là tình cảm giản dị, trong sáng tuổi học trò , tất cả đều về Fujii-kun.
Đã có 2 người nói với Fujii-san rằng :" Có bao giờ, cậu nghĩ rằng những cái tên trên tấm thẻ thực sự là của Fujii-kun chưa?"
Phim gợi một chút tò mò cho khán giả, dù họ hẳn đoán ra được tình thế , nhưng cần film đưa ra một chứng cư cụ thể hơn cho câu hỏi trên.
Giữa vùng núi tuyết mênh mông trắng xóa, Akiba đánh thức Hiroko dậy. Điều anh muốn cho Hiroko-san thấy chính là là cảnh bình minh sau ngọn núi tuyết ấy. Anh hét to, thật to, tiếng anh từ phía ngọn núi vọng lại, như một lời cầu hôn đến Hiroko. Cô chạy về phía mặt trời mọc, thật nhanh, và vấp ngã, rồi cũng đối mặt với ngọn núi đầy ký ức bi thương ấy, Hiroko dường như cũng hét thật to như Akiba , vì đối với cô , đó chính là một Fujii Itsuki.
- Anh có khỏe không? Em vẫn khỏe.
Tiếng cô vọng đi, lần lượt rất nhiều lần chỉ là những câu hỏi thăm đó. Cô đã khóc, những giọt nước mắt này chính là giọt nước mắt đoạn tuyệt quá khứ. "Hãy yên nghỉ và hãy tin rằng em vẫn sống hạnh phúc, nhé anh" đó là những gì Hiroko-san muốn nói thật sự với Fujii-kun. Cô thật sự đã thoát khỏi cái bóng Itsuki Fujii và cả những bức thư từ Fujii kia ám ảnh.
Mặt trời mọc hừng đông, quang đãng. Ít ai biết, tối đêm qua là cả một trận bão tuyết hung dữ, bám lấy số phận mỏng manh của Fujii-san. Cô đã bị viêm phổi, rất nặng như ba cô, hình ảnh thuở xưa vẫn hiện lên trong Fujii-san. Đám tang của ba , cô không khóc, chỉ hỏi một cách buồn rầu, cô độc, tại sao con chuồn chuồn cô đang rượt bắt lại không thể bay lên nữa. Cái tính mạnh mẽ của Fujii-san cũng từ đó mà bộc lộ ra, một mình cô phải đảm đương công việc nội trợ thay người mẹ đang bị suy nhược vì ba cô. Vì chuyện đó mà cô đã để lỡ buổi khai giảng năm 3 trung học, trong lúc đó, Fujii-kun lại đến nhà cô, mang đến cho cô những nụ cười sau những ngày u sầu. Nhờ trả sách, chính Fujii-kun đã đề nghị cô như thế, và cho đến lúc cô nhập học trở lại, Fujii-kun đã chuyển nhà đi.
Cô mất liên lạc với Fujii-kun từ đó. Nhưng có một điều Fujii-san không hề hay biết, rằng Fujii-kun đã mất vào 2 năm trước. Gắng ngượng khi nghe cô giáo cũ thông báo, cô ra về.
Hụt hẫng, để rồi nhớ lại câu chuyện về ba , về con chuồn chuồn,không còn muốn mình mạnh mẽ như xưa, lần này cô thật sự đã ngã quỵ.
Sau mọi nỗ lực của ông và mẹ, cuối cùng Fujii-san đã được cứu thoát. Nhưng kết thúc thư bao giờ cũng là một sự chia ly, đến giờ phút đó, Hiroko-san đã cởi bỏ gánh nặng trong mình về Fujii Itsuki. Tất cả những gì Fujii-san viết cho Hiroko đều đưôc Hiroko đem gửi trở lại, vì cô cho rằng những lá thư đó đều thuộc sở hữu của riêng Fujii-san-kỷ niệm về Fujii-kun.
Đối với Hiroko-san, cô đã nhận được món quà của đời mình, còn Fujii-san thì sao?
Có một điều cô không ngờ đến, chiếc thẻ mượn sách lần cuối của Fujii-kun, phía bên trong là bức tranh chân dung của Fujii-san. Một điều cô đã bỏ qua bấy lâu, nhưng không trễ để cô có thể nhận ra tình cảm chân thật của Fujii-kun.
Bức thư tình ( Love letter ) trong phim chính là đây.
Thời gian không phải lúc nào cũng làm nỗi buồn biến mất
Đã có người từng nói rằng "thời gian sẽ làm lành vết thương". Nhưng trong kí ức của tôi với bộ phim "Love letter" của đạo diễn Shunji Iwai lại chứng tỏ rằng: thời gian, không phải lúc nào cũng đủ để làm cho nỗi buồn biến mất. Đôi khi,...
Đã có người từng nói rằng "thời gian sẽ làm lành vết thương". Nhưng trong kí ức của tôi với bộ phim "Love letter" của đạo diễn Shunji Iwai lại chứng tỏ rằng: thời gian, không phải lúc nào cũng đủ để làm cho nỗi buồn biến mất. Đôi khi, nó kéo dài dai dẳng, mang theo những người bạn, và đôi khi chỉ là tạo ra những vòng xoáy định mệnh để làm cho cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn.
Trong câu truyện đang được kể đến này, Miho Nakayama trong vai Hiroko Watanabe, một người con gái sống ở Kobe, người đã phát hiện ra rằng mình vẫn chưa hoàn toàn chữa lành vết thương lòng kể từ sau cái chết của người yêu, Itsuki Fujii. Khi gặp lại mẹ của Itsuki trong ngày giỗ lần thứ hai của anh ấy, Hiroko đã mở cuốn kỷ yếu thời phổ thông của Itsuki, vật mà anh ấy nhận được khi gia đình anh con sống ở Otaru, Hokkaido.
Trong cuốn kỷ yếu đó, cô tìm thấy danh sách địa chỉ nhà của các học sinh, và khi người mẹ chồng cũ của mình ra khỏi phòng, cô đã lén lút ghi lại địa chỉ của vị hôn phu đã mất của mình lên trên cánh tay. Tuy nhiên, ngôi nhà mà trước kia Fujii đã từng sống đã bị phá bỏ vài năm trước, để làm đường quốc lộ. Nhưng cho dù không còn ngôi nhà ở đó nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến Hiroko; địa chỉ đó chỉ là để tượng trưng mà thôi. Và vì thế nên Hiroko đã viết một bức thư ngắn và đơn giản cho Itsuki - "Itsuki Fujii thân mến. Anh có khỏe không? Em vẫn khỏe. Hiroko Waranabe." - và gửi nó tới địa chỉ mà có lẽ không còn tồn tại nữa. Nghe như có vẻ là một câu chuyện với kết thúc đơn giản quá nhỉ?
Nhưng không, Miho nhận được thư hồi âm không lâu sau đó - từ Itsuki Fujii! Với cốt truyện như vậy, có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng "Love Letter là một bộ phim về khoa học giả tưởng hay là về một miền đất viễn tưởng nào đó. Nhưng nó hoàn toàn không hề xảy ra. Có vẻ như là lá thư của Hiroko đã được gửi tới một Itsuki Fujii khác, một cô gái tầm tuổi như Hiroko, người mà có cùng tên với vị hôn phu trước đây của cô. Ngay cả Itsuki Fujii này cũng ngạc nhiên và có đôi chút tò mò về lá thư được gửi đến cho cô, và cô quyết định trả lời lại với một thái độ cũng mập mờ như vậy, cũng không tiết lộ ra cô thực ra là một cô gái. Vì thế, lá thư được hồi âm của Itsuki Fujii không phải là một lá thư từ thiên đường. Mặc dù vậy, vẫn có một điều làm cho mọi người phải thắc mắc. Miho Nakayama cũng diễn vai người con gái mang tên Itsuki đó!
Tôi làm bạn lúng túng à? Không cần phải như vậy đâu. Nó không phải là phim xen kẽ hiện thực hay là phim theo chủ nghĩa siêu tưởng đâu, mặc dù trong đó cũng có sức lôi cuốn, để ta có thể thấy trọn vẹn sự bi thương hay niềm hy vọng trong "Love Letter". Tuy nhiên, cách quảng cáo đóng khuôn và sự giống nhau giữa hai nhân vật là có chủ tâm, cũng như những bí mật mà sẽ được khám phá cũng từ từ hé lộ. Dọc theo phim, dù sao thì cốt truyện mang đến - không chỉ làm cho hai nhân vật Itsuki Fujii vào cùng một trường, mà còn làm cho họ vào cùng một lớp và làm cho họ quen biêt lẫn nhau.
Bất luận thế nào, thì vẫn có nhiều sự hiểu lầm xuất hiện khá sớm trong những bức thư liên hệ giữa hai người phụ nữ, nhưng rồi mọi việc lại được làm sáng tỏ, người bạn trai hờ kiên trì của Hiroko, Shigeru Akiba (Etsushi Toyokawa), người đã động viên cô rời Kobe đến Otaru để gặp người bạn thư của mình. Shigeru là một trong những người bạn cũ của người con trai mang tên Itsuki và hy vọng rằng việc làm này sẽ khiến cho vết thương lòng của Hiroko biến mất và nâng mối quan hệ của hai người lên một bậc. Nhưng đó không phải là tất cả tình tiết làm bộ phim thêm phần hồi hộp. Nếu Hiroko muốn tìm hiểu thêm về một Itsuki khi còn trẻ, thì một Itsuki khác lại có cơ hội suy ngẫm về quá khứ của chính mình và chính xác thì mối liên hệ giữa cô và người nam sinh cùng tên không chỉ là quá khứ, mà có lẽ vẫn còn mối liên hệ với cô trong cả những năm sau này. Những gì mà Hiroko và Itsuki tìm thấy khi bộ phim kết thúc không chỉ mang lại một khởi đầu mới cho họ mà còn ở những cách hoàn toàn khác nhau.
Khi nói về hai nhân vật của mình trong phim, ngôi sao đang lên Miho Nakayama người đạt được những thành tựu to lớn đã nói rằng: Cô thực ra đã tự chọn phim này cho mình. Phim bắt đầu như thể nó được làm để tập trung vào nhân vật Hiroko và chặng đường mà cô ấy phải hướng tới với một vài tình tiết hồi hộp. Nhưng trong khi đoạn phim sắp được ra mắt, thì điều gây ngạc nhiên trong "Love Letter" chính là nhân vật nữ Itsuki Fujii, nhân vật này đã làm cho cô thấy mình bị thu hút về hai vai diễn. Những tình tiết trong phim không chỉ cho ta thấy nhân vật ấy làm cho mọi thư trở nên ấm áp mà còn là nhân vật có nhiều cá tính hơn Hiroko, nhưng vẫn còn nhiều điều trong câu chuyện của cô ấy làm cho khán giả có thể cùng khám phá với cô ấy, một cách khéo léo đã ngay lập tức dẫn dắt câu truyện sang một hướng khác. Diễn viên trẻ Nakayama đã cùng lúc tung hứng qua lại giữa hai vai diễn, nhưng cả hai nhân vật của cô đều hoàn toàn không có điểm tương đồng nào. Thực tế thì Nakayama đã đóng đạt hai vai của mình đến mức đôi khi người ta có cảm giác rằng Hiroko và Itsuki được đóng bởi hai diễn viên hoàn toàn khác nhau.
Cả về lợi nhuận lẫn những lời phê bình cho phim đều rất thành công (tất nhiên là có một lí do chính đáng), "Love Letter" là một bộ phim nghiêm túc, nhưng tình cảm và là một bộ phim cảm động không thê phủ nhận được. Không một cảnh nhỏ nào trong phim làm giảm đi vẻ tráng lệ của mùa đông ở vùng nông thôn Hokkaido, cách sử dụng những phần kịch tính một cách thành thạo củA Shunji Iwai đã làm cho bộ phim thêm phần hấp dẫn, và thường được trải qua những phần phim lôi cuốn. Mặc dù bộ phim đã từng bị nói là quãng đường mà nó đi qua còn quan trọng hơn cả những gì mà nó mang tới. "Love Letter" vẫn mang đến một cách toàn tâm toàn ý trong phần kết thúc, tiết lộ của một khoảng khắc nhỏ mà có lẽ chỉ là một trong nhưng kỷ niệm đáng nhớ, đặt một kết thúc hoàn hảo trong lịch sử phim ảnh thời gian gần đây - và cam đoan với bạn là sẽ khiến cho bạn phải mỉm cười mãn nguyện.
Nếu trí nhớ của tôi chính xác thì Love Letter là một trong những bộ phim đầu tiên được chiếu ở Picture House trên đường Handy Road, một trong những rạp chiếu phim nghệ thuật của Singapore. Tôi chưa từng xem nó cho đến tận bây giờ, sau 12 năm nó được sản xuất,...
Nếu trí nhớ của tôi chính xác thì Love Letter là một trong những bộ phim đầu tiên được chiếu ở Picture House trên đường Handy Road, một trong những rạp chiếu phim nghệ thuật của Singapore. Tôi chưa từng xem nó cho đến tận bây giờ, sau 12 năm nó được sản xuất, nhưng sau khi xem, tôi nhận ra rằng đây có thể là bộ phim tiên phong trong trào lưu phim lãng mạn của Nhật và Hàn trong những năm gần đây, những bộ phim có đề tài đã được khai thác, đáng chú ý nhất là những cơ hội bị bỏ lỡ.
Love Letter là một câu chuyện tình yêu rất khác biệt. Đối với những người mới xem lần đầu, nó không hề có 1 mối quan hệ lãng mạn trực tiếp nào giữa những nhân vật chính mà nó muốn nói đến. Phần lớn câu chuyện là những cảnh lãng mạn diễn ra theo thứ tự thời gian, và khán giả sẽ cùng những nhân vật chính đi qua những câu chuyện của họ. Love Letter khiến cho người xem phải làm việc, không hoàn toàn đề cập đến vật chất, nhưng là sự thu thập lại của những mảnh ký ức rời rạc. Và nó cũng không đi theo công thức chàng trai gặp cô gái, mất nhau rồi đến với nhau. Thực tế, bộ phim bắt đầu với một đám tang và cảm giác mất mát vĩnh viễn.
Có rất nhiều câu chuyện diễn ra trong Love Letter nhưng cái chính lôi kéo khán giả hiếu kỳ chính là mối quan hệ giữa Hiroko Watanabe và vị hôn phu của cô Itsuki Fujii, người mà chúng ta không bao giờ gặp, ta thực ra chỉ thấy một cậu thiếu niên Itsuki. Hiroko mất người yêu 2 năm trước nhưng cô vẫn không thể quên. Thay vì thế cô copy địa chỉ mà người yêu cô ở khi còn trẻ và gửi những lá thư đến địa chỉ đó, biết rõ rằng việc này chỉ giống như ảo tưởng nhưng đối với cô những lá thư đó giống như được gửi đến thiên đường. Hiroko ngạc nhiên khi nhận được những lá thư hồi âm từ Itsuki Fujii, và cô phát hiện ra một Itsuki mới, một người phụ nữ có cùng tên với vị hôn phu của Hiroko, và thậm chí còn có chung một khoảng thời gian là bạn học của nhau.
2 người phụ nữ không hề gặp mặt trực tiếp (mặc dù là cùng 1 diễn viên), nhưng thông qua những lá thư của họ chúng ta biết được cuộc sống của chàng trai, dựa vào những ký ức của Itsuki để mang cuộc sống tới cho Hiroko nương tựa vào. Và còn có 1 gợi ý tại sao chàng trai Itsuki chọn Hiroko, có thể là dựa trên ký ức của anh và người cùng tên với anh. Là một chàng trai ít nói, biểu đạt tình cảm đối với anh không phải là chuyện dễ dàng, nhưng thay vì như thế anh lại bộc lộ suy nghĩ của mình thông qua hành động. Và vì thế một tình yêu tay ba phát triển, mặc dù một cái thì phát triển theo thời gian, và cái khác thì không bao giờ biểu đạt qua tình cảm trực tiếp, nhưng nó lại được biểu hiện hết sức khéo léo. Bạn có thể tự hỏi khi nào bạn sẽ tiếp tục đến một giai đoạn mới, cho dù bạn đã nắm bắt được cái giây phút với người giống như người yêu cũ của bạn, mặc dù điều đó trông có vẻ lẻ loi, hay khi nhân vật khác nhau, và Miho Nakayama đã rất tinh tế khi lột tả được sự khác nhau của 2 nhân vật mà cô diễn, mặc dù không nói đến cách trang điểm hay cách ăn mặc, sự di chuyển và tính cách của nhân vật.
Bên cạnh những cái chính đó, còn có những tình yêu khác trong phim, đặc biệt là tình bạn giữa Hiroko và Akiba Shigeru, người luôn ở bên cô để kéo cô ra khỏi quá khứ, và sát cánh với cô khi cô đấu tranh lại nó, và gia đình của Istuki, ông của cô là nhân vật trụ cột trong những cảnh khá cảm động về tình yêu và sự mất mát. Những bản nhạc tuyệt vời bởi Remidos cũng làm nổi bật những giây phút lãng mạn trong phim. Bản nhạc chính trong phim là bản đáng nhớ nhất và xứng đáng được công nhận như vậy.
Những cảnh lãng mạn sẽ được thấy trong câu chuyện như thế này được kể thông qua tác gia kiêm đạo diễn Shunji iwai. Nó đi ngược lại những khuynh hướng thường ngày và không bao bọc tất cả bằng vị ngọt bùi. Tuy nhiên, nó đào sâu vào những ký ức của quá khứ và những hình ảnh hiện ra bằng cách sắp xếp mà không thể cưỡng được. nó buộc bạn phải nghĩ và cảm như những nhân vật và cung cấp không gian để làm như thế. Điểm đáng quý của bộ phim là sau 12 năm được sản xuất nó vẫn không hề bị lãng quên theo thời gian.
Bản collector edit code gồm 3 dvd của Panomara Distribution cùng với 3 khung hình của phim (trong đó có một cái Kashiwabara Takashi đứng ở cửa) và 10 bộ postcard mới. Hình ảnh được thể hiện qua một màn ảnh rộng và những hình ảnh chuyển đổi đẹp tuyệt vời, mang đến vẻ đẹp của những cảnh quay dài và ấn tượng xuyên suốt bộ phim. Những cảnh được chọn lựa thong qua 12 chap.
Giọng nói của Dolby Digital Stereo của cả tiếng Nhật và tiếng Trung, và có một phần phê bình lựa chọn bởi nhà phê bình phim Hồng Kông Shu Kei và Tong Ching Siu bằng tiếng Trung. Phụ đề cho phim và cả lời phê bình đều có thể được xem bằng tiếng anh và tiếng trung. Tuy nhiên có những sai sót trong bản phim phụ đề tiếng Anh, và thậm chí những phê bình còn có nhiều sai sót trong cách chỉnh sửa hơn và cả những lỗi chính tả. Nhưng những cái này sẽ không làm bạn hiểu sai lệch về bộ phim và những lời phê bình được chia sẻ thông qua nó.
Nếu bạn có thời gian, hãy xem lời nhận xét. Nó bắt đầu bằng một giai thoại thú vị của phim ở Hong Kông, cả Shu Kei và Ching Siu đều mang đến những cái nhìn tuyệt vời về bộ phim, thỉnh thoảng nói tới những cảnh chi tiết, và họ bàn tới phong cách của đạo diễn thong qua bộ phim và cả những tác động cảm động mà bộ phim mang đến cho đến tận bây giờ. Ít kh có những chỗ im lặng trong lời nhận xét của họ, ngoại trừ có lẽ ở đoạn 1’15” và tới hết bộ phim.
Với những khán giả có thể đọc tiếng hHa, có 2 trang giấy được viết bởi biên kịch kiêm đạo diễn Shunji Iwai về việc làm ra bộ phim được in trong bìa dvd.
“Love Letter” là 1 câu chuyện tình yêu rất khác biệt. Đối với những người mới xem, nó không hề có 1 mối quan hệ lãng mạn trực tiếp nào giữa những nhân vật chính mà nó muốn nói đến. Phần lớn câu chuyện là...
“Love Letter” là 1 câu chuyện tình yêu rất khác biệt. Đối với những người mới xem, nó không hề có 1 mối quan hệ lãng mạn trực tiếp nào giữa những nhân vật chính mà nó muốn nói đến. Phần lớn câu chuyện là những cảnh lãng mạn diễn ra theo thứ tự thời gian, và khán giả sẽ cùng những nhân vật chính đi qua những câu chuyện của họ. Love letter khiến cho người xem phải làm việc, không hoàn toàn đề cập đến vật chất, nhưng là sự thu thập lại của những mảnh ký ức rời rạc. Và nó cũng không đi theo công thức chàng trai gặp cô gái, mất nhau rồi đến với nhau. Thực tế, bộ phim bắt đầu với 1 đám tang và cảm giác mất mát vĩnh viễn.
Có rất nhiều câu chuyện diễn ra trong Love Letter nhưng cái chính lôi kéo khán giả hiếu kỳ chính là mối quan hệ giữa Hiroko Watanabe và vị hôn phu của cô Itsuki Fujii, người mà chúng ta không bao giờ gặp, ta thực ra chỉ thấy 1 cậu thiếu niên Itsukii. Hiroko mất người yêu 2 năm trước nhưng cô vẫn không thể quên. Thay vì thế cô copy địa chỉ mà người yêu cô ở khi còn trẻ và gửi những lá thư đến địa chỉ đó, biết rõ rằng việc này chỉ giống như ảo tưởng nhưng đối với cô những lá thư đó giống như được gửi đến thiên đường. Hiroko ngạc nhiên khi nhận được những lá thư hồi âm từ Itsuki Fujii, và cô phát hiện ra 1 Itsuki mới, 1 người phụ nữ có cùng tên với vị hôn phu của Hiroko, và thậm chí còn có chung 1 khoảng thời gian là bạn học của nhau.
2 người phụ nữ không hề gặp mặt trực tiếp (mặc dù là cùng 1 diễn viên), nhưng thông qua những lá thư của họ chúng ta biết được cuộc sống của chàng trai, dựa vào những ký ức của Itsuki để mang cuộc sống tới cho Hiroko nương tựa vào. Và còn có 1 gợi ý tại sao chàng trai Itsuki chọn Hiroko, có thể là dựa trên ký ức của anh và người cùng tên với anh. Là 1 chàng trai ít nói, biểu đạt tình cảm đối với anh không phải là 1 chuyện dễ dàng, nhưng thay vì như thế anh lại bộc lộ suy nghĩ của mình thông qua hành động. Và vì thế 1 tình yêu tay ba phát triển, mặc dù 1 cái thì phát triển theo thời gian, và cái khác thì không bao giờ biểu đạt qua tình cảm trực tiếp, nhưng nó lại được biểu hiện hết sức khéo léo. Bạn có thể tự hỏi khi nào bạn sẽ tiếp tục đến 1 giai đoạn mới, cho dù bạn đã nắm bắt được cái giây phút với người giống như người yêu cũ của bạn, mặc dù điều đó trông có vẻ lẻ loi, hay khi nhân vật khác nhau, và Miho Nakayama đã rất tinh tế khi lột tả được sự khác nhau của 2 nhân vật mà cô diễn, mặc dù không nói đến cách trang điểm hay cách ăn mặc, sự di chuyển và tính cách của nhân vật.
Bên cạnh những cái chính đó, còn có những tình yêu khác trong phim, đặc biệt là tình bạn giữa Hiroko và Akiba Shigeru, người luôn ở bên cô để kéo cô ra khỏi quá khứ, và sát cánh với cô khi cô đấu tranh lại nó, và gia đình của Istuki, ông của cô là nhân vật trụ cột trong những cảnh khá cảm động về tình yêu và sự mất mát. Những bản nhạc tuyệt vời bởi Remidos cũng làm nổi bật những giây phút lãng mạn trong phim. Bản nhạc chính trong phim là bản đáng nhớ nhất và xứng đáng được công nhận như vậy.
Những cảnh lãng mạn sẽ được thấy trong câu chuyện như thế này được kể thong qua biên kịch kiêm đạo diễn Shunji iwai. Nó đi ngược lại những khuynh hướng thường ngày và không bao bọc tất cả bằng vị ngọt bùi. Tuy nhiên, nó đào sâu vào những ký ức của quá khứ và những hình ảnh hiện ra bằng cách sắp xếp mà không thể cưỡng được. nó buộc bạn phải nghĩ và cảm như những nhân vật và cung cấp không gian để làm như thế. Điểm đáng quý của bộ phim là sau 13 năm được sản xuất nó vẫn không hề bị lãng quên theo thời gian.
Câu chuyện gửi tặng thời hoa niên
Love Letter là một trong những phim điện ảnh kinh điển của Nhật. Khác với những bộ phim có màu sắc u tối và diễn biến chậm rãi, Love Letter gần gũi hơn với khán giả, vì vậy trở thành một trong những phim tình yêu gây xúc động trên toàn Châu Á.
Cốt truyện gửi tặng thời hoa niên
Câu chuyện bắt đầu bằng ngày giỗ của Fujii Itsuki, vị hôn phu đã mất trong một tai nạn leo núi của Watanabe Hiroko. Hiroko tình cờ phát hiện trong cuốn kỷ yếu thời trung học của Itsuki địa chỉ cũ nhà anh. Cô viết một lá thư gửi đến đấy, chỉ với mục đích vơi đi nhớ thương người mình yêu dấu. Thế nhưng thật bất ngờ, một phụ nữ cũng tên Fujii Itsuki hồi âm lá thư đi lạc của cô, nói rằng cô ấy và hôn phu của cô ngày trước sống gần nhà và học cùng lớp. Thế là Hiroko và Itsuki nữ, viết thư trao đổi với nhau, chia sẻ những kỷ niệm ngọt ngào về một người đã khuất, và san sẻ cho nhau những tâm tư.
Câu chuyện đan xen giữa những ngày tháng học trò vu vơ của hai người bạn cùng tên Fujii Itsuki và nỗ lực để lại quá khứ sau lưng của Watanabe Hiroko. Hầu hết trong chúng ta, dù là người Việt Nam, người Nhật Bản hay các nước phương Tây, trong quãng đời đi học của mình, ắt hẳn từng bị ghép đôi với ai đó chỉ vì mình trùng tên với người ta. Sinh hoạt, thi cử… tất tần tật mọi thứ đều dính với người đó. Tự dưng lúc đó ghét tên mình khinh khủng. Và từ cái cốt truyện đơn giản nhưng không phải ai cũng nghĩa ra được ấy, biên kịch – đạo diễn Iwai Shunji đã truyền tải trọn vẹn bức tranh về thời hoa niên trên nền tình yêu bị đánh mất. Ấy cũng là lý do ông đạt giải thưởng đạo diễn xuất sắc cho bộ phim này.
Cảnh kinh điển
Love Letter với nền màu trắng phủ đầy tuyết của mùa đông khiến bộ phim dù bi thương vẫn vô cùng lãng mạn. Những vòng quay bánh xe đạp, ngọt lửa ngùn ngụt cháy, cảnh hùng vĩ của núi non, không gian bình dị của thị trấn… từng chút một khảm vào lòng người xem. Thế nhưng nếu được bình chọn cảnh quay ấn tượng nhất, tôi cược rằng có hơn 99% khán giả chọn cảnh Watanabe Hiroko đứng trên núi gọi vang: “Anh có khỏe không. Em vẫn khỏe.” Cảnh này đã trở thành kinh điển của phim điện ảnh Nhật và làm rơi lệ không biết bao khán giả. Đến nỗi, nếu bạn bật lên một music video clip nào đấy của Châu Á, mà có cảnh một cô bạn gái ngồi khóc sụt sịt khi xem phim, tôi cược thêm lần nữa là hơn 99% phim đó chính là Love Letter, và đích thị là cảnh Hiroko ở trên núi.
Love Letter là một bộ phim quá xuất sắc, với rất nhiều cảnh quay đẹp. Hiện tại, quá khứ cứ đan xen, bám víu lấy nhau. Thông qua những trang thư của Itsuki nữ và Hiroko, hiện diện lên hình ảnh chàng trai trẻ Itsuki mà ngay từ đầu ta đã biết là không còn sống nữa. Có khán giả nào như tôi không, xem mà cứ mong tất cả chỉ là hiểu lầm, Itsuki chỉ bị mất tích mà thôi. Nhưng Love Letter là bộ phim buồn, chỉ muốn khơi gợi lại chút ngọt ngào, chút nuối tiếc của hai người phụ nữ. Tôi xin phép không đào sâu vào chi tiết phim, để những ai chưa được xem, sẽ thưởng thức nó một cách trọn vẹn hơn.
Nhân vật và diễn xuất
Bộ phim có chưa đến 10 nhân vật chủ chốt, và mỗi nhân vật đều để lại ấn tượng cho người xem. Mang đề tài về tình yêu và sự mất mát, nhưng Iwai Shunji đã khéo léo lồng vào đấy tình cảm gia đình, mà thực chất là khắt sâu hơn chủ đề phim. Đấy là nhân vật người ông, người bố đã khuất của Itsuki. Bên cạnh đó, tôi yêu cả nhân vật cô bạn ngớ ngẩn của hai Itsuki, yêu luôn anh bưu tá si tình.
Itsuki nam, người chỉ hiện hữu trong ký ức của Itsuki nữ và Hiroko, xét theo khía cạnh nào đó, có lẽ là người hạnh phúc nhất. Hai năm sau ngày mất, anh vẫn được nhiều người nhớ đến, vẫn khiến cho bao người rơi nước mắt tiếc thương. Mẹ anh vẫn gìn giữ những kỷ vật của anh, trân trọng nó như những báu vật, như thể anh vẫn còn ở đây. Khán giả có thể đoán được phần nào con người anh qua tình cảm quý mến này. Và trên hết là tình cảm của Hiroko và Itsuki nữ dành cho anh. Trong ký ức của Itsuki nữ, ban đầu anh hơi đáng ghét một chút. Anh có cái gì đó rất lạ, với những hành động khó đoán biết, theo cái kiểu ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Tôi nhớ mãi đoán Itsuki nữ tình cờ nhận được thông tin Itsuki nam đã mất, cái cảm giác ngơ ngẩn, ngã quỵ, cảm giác như có gì đó sụp đổ trong cô. Thì ra, cô cũng có cảm tình với anh.
Nakayama Miho đảm nhận cả hai vai Watanabe Hiroko và Itsuki nữ, bởi lẽ theo kịch bản, gương mặt họ có nhiều nét tương đồng. Đó cũng là nguyên nhân Itsuki nam theo đuổi Hiroko, nghe thật xót xa. Thú thật là khi xem phim, dù biết rõ hai nhân vật là do cùng một người thủ diễn, tôi vẫn phân biệt rõ ràng hai người ấy, cứ như họ là hai cá thể riêng biệt, với hai gương mặt khác nhau. Một là Hiroko dịu dàng, đằm thắm, hai là Itsuki trẻ trung thời hoa niên, và mang chút nghịch ngợm của mươi năm sau. Đây là lần đầu tiên, và cũng là duy nhất, có một diễn viên mang lại cho tôi cảm giác này. Vì vậy, thật không có gì ngạc nhiên khi năm đó, Nakayama Miho đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Kashiwabara Takashi cũng đạt được giải người mới, cho vai diễn Itsuki nam, dẫu rằng tôi cảm thấy, ngoài cái việc anh trẻ đẹp ra, diễn xuất không mấy ấn tượng. Có lẽ bản thân câu chuyện quá xuất sắc, và nhân vật của anh cũng rất đẹp đẽ đã cứu lại cho diễn xuất của anh.
Hầu hết mọi người đều yêu quý nhân vật Itsuki nữ hơn Hiroko. Nhất là về sau, khi Itsuki nữ nhận được hung tin của Itsuki nam, tình cảm mà khán giả dành cho Itsuki nữ lại tăng thêm bội phần. Trong cảnh diễn kinh điển mà tôi đề cập ban nãy, còn có scene lồng scene giữa một bên là Hiroko gọi vang vọng, một bên là Itsuki nữ nằm ốm trên giường, miệng lẩm nhẩm hỏi: “Cậu có khỏe không.” Nhưng tôi lại yêu mến Hiroko hơn. Và đó cũng là lý do tôi thích cái cảnh kinh điển ấy, vì sự thể hiện của Miho trong vai Hiroko thật sự quá tuyệt vời, tiếng gọi của cô như bao trùm cả mùa đông tuyết phủ ấy, như vỡ òa hết mọi giới hạn của không gian và thời gian. Tôi yêu Hiroko cũng bởi tôi thích những nhân vật nhẹ nhàng, nữ tính. Bởi tôi quý trọng mối quan hệ tình ái giữa Hiroko và Shigeru, bởi tôi thương cho người phụ nữ đứng giữa lằn ranh hạnh phúc và bất hạnh, đứng giữa người yêu thực tại và vị hôn phu không thể chạm vào được nữa. Và hơn hết, tôi mến phục một Hiroko mỏng manh, nhưng mạnh mẽ, thay vì chìm mãi vào thứ tình yêu tuyệt vọng ấy, cô đã đủ tỉnh táo, đủ can đảm để đặt nó vào nơi sâu nhất trong tim, mãi mãi nhớ về Itsuki nam, nhưng đã quyết định tiến lên, tận hưởng hạnh phúc bình dị bên Shigeru. Càng về cuối phim, câu hỏi ám ảnh tôi nhất là, liệu Itsuki nam có từng yêu Hiroko. Nhưng giờ thì tôi không còn bận tâm về nó nữa. Có lẽ, các nhà làm phim muốn khán giả tự tìm cho mình câu trả lời, hoặc có thể, câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng.
Nhân vật còn lại, đứng đằng sau Hiroko trong giờ phút cô gọi tên Itsuki nam, chính là Shigeru. Anh là người yêu Hiroko từ cái nhìn đầu tiên. Anh lặng lẽ bên cô, an ủi cô, vực cô dậy, dịu dàng, nhẫn nại chờ đợi cô thoát khỏi những ký ức về người đã khuất, đồng thời cũng là bạn của anh. Nếu Itsuki là hình ảnh đẹp đẽ thời hoa niên, thì Shigeru chính là hình ảnh tươi sáng của tương lai, là tình yêu thực tế hơn, nhưng đầy mãnh liệt. Toyokawa Etsushi đã hóa thân thần kỳ vai diễn này, xứng đáng nhận giải biểu hiện xuất sắc nhất.
Kịch bản, đạo diễn, âm nhạc, hình ảnh, diễn viên… tất cả đã hòa quyện, thăng hoa cùng Love Letter, khiến khán giả nhớ mãi bộ phim này, đọng nó mãi trong tim.
Hai cô gái gạch nối bởi người đàn ông
Tôi tự hỏi: "Một lá thư vu vơ lại có thể khiến cho một người nhiều suy nghĩ vậy chăng? Hoặc cũng chính bởi nó cũng khiến một người đã vô tình phát hiện một điều mình dường như lãng quên bấy lâu..."
Một buổi truy điệu diễn ra trong mùa đông lạnh lẽo, Hiroko Watanabe nằm trên ngọn đồi đầy tuyêt rơi trắng xóa, như muốn che lấp đi nỗi buồn của cô và cả những người đang làm lễ dưới kia. Không khí có vẻ gì đó ảm đạm bao trùm cả đoạn đầu phim. Đây là ngày giỗ của Fujii-kun, chồng chưa cưới của cô. Hai năm trôi qua cũng đủ để khiến Hiroko-san yêu một người khác, nhưng chính bản thân cô không quá tàn nhẫn để quên đi hình bóng Fujii, hoặc là, ngay cả bản thân Fujii-kun lúc sống cũng là điều bí ẩn mà cô chưa thể biết hết. Bạn bè anh, gia đình đều nuối tiếc cho sự ra đi đột ngột của anh, vì tai nạn leo núi, họ chấp nhận đã mất anh. Hiroko-san thì khác, một chút hy vọng nào đó, đã gửi một bức thư vẻn vẹn chỉ có dòng chữ:"Fujii Itsuki-sama, Anh có khỏe không. Em rất khỏe".
"Watanabe -sama,Tôi khỏe, chỉ là đang bị cảm".
"Fujii Itsuki-sama, bệnh cảm của bạn thế nào rồi? Hãy thử uống số thuốc này và mau chóng khỏi bệnh nhé!"
Những chiếc thư tay lần lượt gửi đi và về giữa Kobe và Otaru. Một phần nào đó trong Hiro-san chỉ muốn nó đến thiên đường , nơi ở của Fujii-kun, cô không ngờ mình lại được nhận nhiều như thế. Một chút ngạc nhiên pha lẫn bối rối và cả một niềm vui nhói lên, Hiroko-san hoài nghi cả việc mình đang làm, vì chỗ nhà cũ của Fujii-kun đã không còn, thay vào đó là con đường quốc lộ. Vậy những dòng thư ấy từ đâu ra?
Yếu đuối, đó là những gì tôi thấy được ở Hiroko-san. Đôi mắt cô rất buồn, buồn mênh mang, dường như chẳng có gì có thể khiến cô cười vui hơn khi nhận được hồi âm từ 1 người mang tên " Fujii Itsuki !". Cô cũng tự hỏi, nếu " người đó" không hề tồn tại? Rằng có người chỉ muốn trêu chọc cô? Tựa như trận tuyết rơi ngoài kia tuy xóa trắng được vạn vật nhưng cũng ko thể chôn vùi hình ảnh Fujii của quá khứ trong Hiroko. Và rồi cô nhân được câu trả lời rõ ràng từ một cô gái mang tên :" Fujii Itsuki" quá rõ để cô còn tiếp tục hy vọng một điều kỳ diệu. Nhưng Akiba-người yêu hiện thời của cô đã nhận ra tất cả, anh sẽ làm mọi cách để Hiroko thật sự vứt bỏ quá khứ mà đi tiếp. Một chuyến đi về tới Otaru.....
Ở đó, tại Otaru, còn có một Fujii-san khác. Cô gái ấy nhìn giống với Hiroko-san. Hiện tại, cô đang bị cảm lạnh nằm ở nhà. Một Fujii- thủ thư lại tình cờ nhận được một lá thư tình của Hiroko. Fujii Itsuki là cô, nhưng cô không thể nhớ mình đã quen ai tại Kobe. Cô cũng tò mò hồi đáp lại cho người xa lạ đó, và rồi khi đang ở bệnh viện chờ lượt khám. Bệnh cảm. Cơn mê sảng. Hồi ức. Âm thanh cấp cứu, tiếng chân chạy nhịp nhanh vội lướt qua đầu Fujii. Ba cô đang nằm trên băng ca, tai cô còn có thể nghe thấy tiếng kêu của mẹ và ông nội. Cánh cửa bật ra. Tại lớp học ."Fujii Itsuki" . "Hey" có 2 người cùng nhau bật thành tiếng.... Fujii-san chợt bừng tỉnh, cô đã nhớ ra, người Hiroko muốn tìm chính là Fujii-kun , bạn học thời phổ thông của cô.
Bệnh cảm hành cô cả ngày, nhưng Fujii-san không hề đi khám, cô chỉ ở nhà dùng thuốc trị cảm thông thường. Phải chăng ký ức vừa chợt lóe ra tại bệnh viện đã khiến cô ám ảnh về cái chết của ba cô, cũng tại bệnh viện này, cũng vì bệnh viêm phổi cấp tính, và cũng vào mùa đông đầy tuyết thế này... Cô quá cố chấp để bước vào bệnh viện đó, cô chịu đựng, mạnh mẽ và đối lập với Hiroko.
Hai cô gái , ở giữa họ là gạch nối về người đàn ông Itsuki Fujii. Họ đến với nhau bằng một lá thư gửi đến thiên đường. Một người ở, một người đến Otaru vì để duy trì quan hệ bút hữu, dù chỉ là lướt qua mặt, không hề biết nhau, nhưng họ vẫn cảm thấy đâu đây là một Fujii-san khác; là một vị hôn thê của Fujii-kun.
Cuộc sống của Fujii-kun trước đây tại Otaru chính là chìa khóa để Hiroko-san kịp hiểu về anh, càng tìm hiểu qua những bức thư tay mà Fujii-san viết theo ấn tượng về người bạn học không mấy thiện cảm này, Hiroko-san chợt bật khóc, nghĩ rằng nếu như những kỷ niệm đó , anh ấy cố tình dành cho một ai khác, một ai khác có hình dáng giống cô. Hiroko không dám đối diện với sự thật. Akiba, một lần nữa anh phải chứng minh tình yêu của mình sẽ làm Hiroko hạnh phúc, để cô có thể quên đi tất cả. Và rồi họ lại cùng nhau đến ngọn núi nơi Fujii-kun đã mất.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Có lẽ ngày đầu năm học, cái tên "Fujii Itsuki" đã làm cho đôi bên ấn tượng về nhau. Họ cùng học chung, cùng là đối tượng trêu chọc của cả lớp lẫn giáo viên. Ngày qua ngày, những năm tháng thời phổ thông từ từ hiện ra trong tâm trí của Fujii-san. Ừm, về Fujii-kun á ! Chỉ là những lời gán ghép của bạn bè, những buổi trực thư viện một-cách-bắt-buộc, sau đó ai về nhà nấy. Lặng lẽ và rời rạc, cả hai đều ít nói chuyện với nhau. Có chăng chỉ là những buổi trực thư viện, Fujii-kun cố tình viết tên mình lên những tấm thẻ mượn sách để trêu chọc Fujii kia, hoặc là Fujii-san cũng hay lén ngắm cái cách mà Fujii-kun đọc sách kế bến cửa sổ...v..v... Ký ức làm cho Fujii-san gợi mở thêm nhiều điều , tưởng chừng đã quên lãng từ lâu.
Fujii-kun là một cậu bé trầm tính, luôn bày trò để trêu chọc cô bạn Fujii, cậu vẽ rất đẹp, nhưng thường khiến Fujii-san bực bội thêm vì những hình vẽ không đâu sau những tấm thẻ mượn sách. Lời đối thoại giữa họ chỉ là những câu hỏi không đầu , không cuối. Đôi khi, sự lẫn lộn giữa 2 cái tên cũng khiến họ ngại ngùng, dở khóc dở cười. Đơn cử như mối quan hệ giữa con số 27 và 82; Tình cảnh trớ trêu khiến Fujii-san vô tình thành trò cười cho bọn nam sinh, Fujii-kun thì hẳn nhiên không lấy làm quan tâm lắm nhưng thực ra đến phút cuối vẫn cố tình trêu chọc cô bạn này.^^ Fujii-san vẫn cứ ngây thơ như ngày nào, cho dù cô đã trưởng thành và đang bên bàn máy tính viết ra những gì có thể giúp cho Hiroko-san.
Một cảm giác mơ hồ bao lấy Hiroko-san khi đọc thư, cô cảm giác như.... Còn về Fujii-san , cảm giác của cô là tình cảm giản dị, trong sáng tuổi học trò , tất cả đều về Fujii-kun.
Đã có 2 người nói với Fujii-san rằng :" Có bao giờ, cậu nghĩ rằng những cái tên trên tấm thẻ thực sự là của Fujii-kun chưa?"
Phim gợi một chút tò mò cho khán giả, dù họ hẳn đoán ra được tình thế , nhưng cần film đưa ra một chứng cư cụ thể hơn cho câu hỏi trên.
Cho đến đoạn kết.......
---------------------------------------------------------------------------------
Giữa vùng núi tuyết mênh mông trắng xóa, Akiba đánh thức Hiroko dậy. Điều anh muốn cho Hiroko-san thấy chính là là cảnh bình minh sau ngọn núi tuyết ấy. Anh hét to, thật to, tiếng anh từ phía ngọn núi vọng lại, như một lời cầu hôn đến Hiroko. Cô chạy về phía mặt trời mọc, thật nhanh, và vấp ngã, rồi cũng đối mặt với ngọn núi đầy ký ức bi thương ấy, Hiroko dường như cũng hét thật to như Akiba , vì đối với cô , đó chính là một Fujii Itsuki.
- Anh có khỏe không? Em vẫn khỏe.
Tiếng cô vọng đi, lần lượt rất nhiều lần chỉ là những câu hỏi thăm đó. Cô đã khóc, những giọt nước mắt này chính là giọt nước mắt đoạn tuyệt quá khứ. "Hãy yên nghỉ và hãy tin rằng em vẫn sống hạnh phúc, nhé anh" đó là những gì Hiroko-san muốn nói thật sự với Fujii-kun. Cô thật sự đã thoát khỏi cái bóng Itsuki Fujii và cả những bức thư từ Fujii kia ám ảnh.
Mặt trời mọc hừng đông, quang đãng. Ít ai biết, tối đêm qua là cả một trận bão tuyết hung dữ, bám lấy số phận mỏng manh của Fujii-san. Cô đã bị viêm phổi, rất nặng như ba cô, hình ảnh thuở xưa vẫn hiện lên trong Fujii-san. Đám tang của ba , cô không khóc, chỉ hỏi một cách buồn rầu, cô độc, tại sao con chuồn chuồn cô đang rượt bắt lại không thể bay lên nữa. Cái tính mạnh mẽ của Fujii-san cũng từ đó mà bộc lộ ra, một mình cô phải đảm đương công việc nội trợ thay người mẹ đang bị suy nhược vì ba cô. Vì chuyện đó mà cô đã để lỡ buổi khai giảng năm 3 trung học, trong lúc đó, Fujii-kun lại đến nhà cô, mang đến cho cô những nụ cười sau những ngày u sầu. Nhờ trả sách, chính Fujii-kun đã đề nghị cô như thế, và cho đến lúc cô nhập học trở lại, Fujii-kun đã chuyển nhà đi.
Cô mất liên lạc với Fujii-kun từ đó. Nhưng có một điều Fujii-san không hề hay biết, rằng Fujii-kun đã mất vào 2 năm trước. Gắng ngượng khi nghe cô giáo cũ thông báo, cô ra về.
Hụt hẫng, để rồi nhớ lại câu chuyện về ba , về con chuồn chuồn,không còn muốn mình mạnh mẽ như xưa, lần này cô thật sự đã ngã quỵ.
Sau mọi nỗ lực của ông và mẹ, cuối cùng Fujii-san đã được cứu thoát. Nhưng kết thúc thư bao giờ cũng là một sự chia ly, đến giờ phút đó, Hiroko-san đã cởi bỏ gánh nặng trong mình về Fujii Itsuki. Tất cả những gì Fujii-san viết cho Hiroko đều đưôc Hiroko đem gửi trở lại, vì cô cho rằng những lá thư đó đều thuộc sở hữu của riêng Fujii-san-kỷ niệm về Fujii-kun.
Đối với Hiroko-san, cô đã nhận được món quà của đời mình, còn Fujii-san thì sao?
Có một điều cô không ngờ đến, chiếc thẻ mượn sách lần cuối của Fujii-kun, phía bên trong là bức tranh chân dung của Fujii-san. Một điều cô đã bỏ qua bấy lâu, nhưng không trễ để cô có thể nhận ra tình cảm chân thật của Fujii-kun.
Bức thư tình ( Love letter ) trong phim chính là đây.
(Bài đoạt giải nhất Iiyo no Hi Contest)
Thời gian không phải lúc nào cũng làm nỗi buồn biến mất
Đã có người từng nói rằng "thời gian sẽ làm lành vết thương". Nhưng trong kí ức của tôi với bộ phim "Love letter" của đạo diễn Shunji Iwai lại chứng tỏ rằng: thời gian, không phải lúc nào cũng đủ để làm cho nỗi buồn biến mất. Đôi khi, nó kéo dài dai dẳng, mang theo những người bạn, và đôi khi chỉ là tạo ra những vòng xoáy định mệnh để làm cho cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn.
Trong câu truyện đang được kể đến này, Miho Nakayama trong vai Hiroko Watanabe, một người con gái sống ở Kobe, người đã phát hiện ra rằng mình vẫn chưa hoàn toàn chữa lành vết thương lòng kể từ sau cái chết của người yêu, Itsuki Fujii. Khi gặp lại mẹ của Itsuki trong ngày giỗ lần thứ hai của anh ấy, Hiroko đã mở cuốn kỷ yếu thời phổ thông của Itsuki, vật mà anh ấy nhận được khi gia đình anh con sống ở Otaru, Hokkaido.
Trong cuốn kỷ yếu đó, cô tìm thấy danh sách địa chỉ nhà của các học sinh, và khi người mẹ chồng cũ của mình ra khỏi phòng, cô đã lén lút ghi lại địa chỉ của vị hôn phu đã mất của mình lên trên cánh tay. Tuy nhiên, ngôi nhà mà trước kia Fujii đã từng sống đã bị phá bỏ vài năm trước, để làm đường quốc lộ. Nhưng cho dù không còn ngôi nhà ở đó nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến Hiroko; địa chỉ đó chỉ là để tượng trưng mà thôi. Và vì thế nên Hiroko đã viết một bức thư ngắn và đơn giản cho Itsuki - "Itsuki Fujii thân mến. Anh có khỏe không? Em vẫn khỏe. Hiroko Waranabe." - và gửi nó tới địa chỉ mà có lẽ không còn tồn tại nữa. Nghe như có vẻ là một câu chuyện với kết thúc đơn giản quá nhỉ?
Nhưng không, Miho nhận được thư hồi âm không lâu sau đó - từ Itsuki Fujii! Với cốt truyện như vậy, có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng "Love Letter là một bộ phim về khoa học giả tưởng hay là về một miền đất viễn tưởng nào đó. Nhưng nó hoàn toàn không hề xảy ra. Có vẻ như là lá thư của Hiroko đã được gửi tới một Itsuki Fujii khác, một cô gái tầm tuổi như Hiroko, người mà có cùng tên với vị hôn phu trước đây của cô. Ngay cả Itsuki Fujii này cũng ngạc nhiên và có đôi chút tò mò về lá thư được gửi đến cho cô, và cô quyết định trả lời lại với một thái độ cũng mập mờ như vậy, cũng không tiết lộ ra cô thực ra là một cô gái. Vì thế, lá thư được hồi âm của Itsuki Fujii không phải là một lá thư từ thiên đường. Mặc dù vậy, vẫn có một điều làm cho mọi người phải thắc mắc. Miho Nakayama cũng diễn vai người con gái mang tên Itsuki đó!
Tôi làm bạn lúng túng à? Không cần phải như vậy đâu. Nó không phải là phim xen kẽ hiện thực hay là phim theo chủ nghĩa siêu tưởng đâu, mặc dù trong đó cũng có sức lôi cuốn, để ta có thể thấy trọn vẹn sự bi thương hay niềm hy vọng trong "Love Letter". Tuy nhiên, cách quảng cáo đóng khuôn và sự giống nhau giữa hai nhân vật là có chủ tâm, cũng như những bí mật mà sẽ được khám phá cũng từ từ hé lộ. Dọc theo phim, dù sao thì cốt truyện mang đến - không chỉ làm cho hai nhân vật Itsuki Fujii vào cùng một trường, mà còn làm cho họ vào cùng một lớp và làm cho họ quen biêt lẫn nhau.
Bất luận thế nào, thì vẫn có nhiều sự hiểu lầm xuất hiện khá sớm trong những bức thư liên hệ giữa hai người phụ nữ, nhưng rồi mọi việc lại được làm sáng tỏ, người bạn trai hờ kiên trì của Hiroko, Shigeru Akiba (Etsushi Toyokawa), người đã động viên cô rời Kobe đến Otaru để gặp người bạn thư của mình. Shigeru là một trong những người bạn cũ của người con trai mang tên Itsuki và hy vọng rằng việc làm này sẽ khiến cho vết thương lòng của Hiroko biến mất và nâng mối quan hệ của hai người lên một bậc. Nhưng đó không phải là tất cả tình tiết làm bộ phim thêm phần hồi hộp. Nếu Hiroko muốn tìm hiểu thêm về một Itsuki khi còn trẻ, thì một Itsuki khác lại có cơ hội suy ngẫm về quá khứ của chính mình và chính xác thì mối liên hệ giữa cô và người nam sinh cùng tên không chỉ là quá khứ, mà có lẽ vẫn còn mối liên hệ với cô trong cả những năm sau này. Những gì mà Hiroko và Itsuki tìm thấy khi bộ phim kết thúc không chỉ mang lại một khởi đầu mới cho họ mà còn ở những cách hoàn toàn khác nhau.
Khi nói về hai nhân vật của mình trong phim, ngôi sao đang lên Miho Nakayama người đạt được những thành tựu to lớn đã nói rằng: Cô thực ra đã tự chọn phim này cho mình. Phim bắt đầu như thể nó được làm để tập trung vào nhân vật Hiroko và chặng đường mà cô ấy phải hướng tới với một vài tình tiết hồi hộp. Nhưng trong khi đoạn phim sắp được ra mắt, thì điều gây ngạc nhiên trong "Love Letter" chính là nhân vật nữ Itsuki Fujii, nhân vật này đã làm cho cô thấy mình bị thu hút về hai vai diễn. Những tình tiết trong phim không chỉ cho ta thấy nhân vật ấy làm cho mọi thư trở nên ấm áp mà còn là nhân vật có nhiều cá tính hơn Hiroko, nhưng vẫn còn nhiều điều trong câu chuyện của cô ấy làm cho khán giả có thể cùng khám phá với cô ấy, một cách khéo léo đã ngay lập tức dẫn dắt câu truyện sang một hướng khác. Diễn viên trẻ Nakayama đã cùng lúc tung hứng qua lại giữa hai vai diễn, nhưng cả hai nhân vật của cô đều hoàn toàn không có điểm tương đồng nào. Thực tế thì Nakayama đã đóng đạt hai vai của mình đến mức đôi khi người ta có cảm giác rằng Hiroko và Itsuki được đóng bởi hai diễn viên hoàn toàn khác nhau.
Cả về lợi nhuận lẫn những lời phê bình cho phim đều rất thành công (tất nhiên là có một lí do chính đáng), "Love Letter" là một bộ phim nghiêm túc, nhưng tình cảm và là một bộ phim cảm động không thê phủ nhận được. Không một cảnh nhỏ nào trong phim làm giảm đi vẻ tráng lệ của mùa đông ở vùng nông thôn Hokkaido, cách sử dụng những phần kịch tính một cách thành thạo củA Shunji Iwai đã làm cho bộ phim thêm phần hấp dẫn, và thường được trải qua những phần phim lôi cuốn. Mặc dù bộ phim đã từng bị nói là quãng đường mà nó đi qua còn quan trọng hơn cả những gì mà nó mang tới. "Love Letter" vẫn mang đến một cách toàn tâm toàn ý trong phần kết thúc, tiết lộ của một khoảng khắc nhỏ mà có lẽ chỉ là một trong nhưng kỷ niệm đáng nhớ, đặt một kết thúc hoàn hảo trong lịch sử phim ảnh thời gian gần đây - và cam đoan với bạn là sẽ khiến cho bạn phải mỉm cười mãn nguyện.
(Catxinh dịch)
Một câu chuyện tình yêu rất khác
Nếu trí nhớ của tôi chính xác thì Love Letter là một trong những bộ phim đầu tiên được chiếu ở Picture House trên đường Handy Road, một trong những rạp chiếu phim nghệ thuật của Singapore. Tôi chưa từng xem nó cho đến tận bây giờ, sau 12 năm nó được sản xuất, nhưng sau khi xem, tôi nhận ra rằng đây có thể là bộ phim tiên phong trong trào lưu phim lãng mạn của Nhật và Hàn trong những năm gần đây, những bộ phim có đề tài đã được khai thác, đáng chú ý nhất là những cơ hội bị bỏ lỡ.
Love Letter là một câu chuyện tình yêu rất khác biệt. Đối với những người mới xem lần đầu, nó không hề có 1 mối quan hệ lãng mạn trực tiếp nào giữa những nhân vật chính mà nó muốn nói đến. Phần lớn câu chuyện là những cảnh lãng mạn diễn ra theo thứ tự thời gian, và khán giả sẽ cùng những nhân vật chính đi qua những câu chuyện của họ. Love Letter khiến cho người xem phải làm việc, không hoàn toàn đề cập đến vật chất, nhưng là sự thu thập lại của những mảnh ký ức rời rạc. Và nó cũng không đi theo công thức chàng trai gặp cô gái, mất nhau rồi đến với nhau. Thực tế, bộ phim bắt đầu với một đám tang và cảm giác mất mát vĩnh viễn.
Có rất nhiều câu chuyện diễn ra trong Love Letter nhưng cái chính lôi kéo khán giả hiếu kỳ chính là mối quan hệ giữa Hiroko Watanabe và vị hôn phu của cô Itsuki Fujii, người mà chúng ta không bao giờ gặp, ta thực ra chỉ thấy một cậu thiếu niên Itsuki. Hiroko mất người yêu 2 năm trước nhưng cô vẫn không thể quên. Thay vì thế cô copy địa chỉ mà người yêu cô ở khi còn trẻ và gửi những lá thư đến địa chỉ đó, biết rõ rằng việc này chỉ giống như ảo tưởng nhưng đối với cô những lá thư đó giống như được gửi đến thiên đường. Hiroko ngạc nhiên khi nhận được những lá thư hồi âm từ Itsuki Fujii, và cô phát hiện ra một Itsuki mới, một người phụ nữ có cùng tên với vị hôn phu của Hiroko, và thậm chí còn có chung một khoảng thời gian là bạn học của nhau.
2 người phụ nữ không hề gặp mặt trực tiếp (mặc dù là cùng 1 diễn viên), nhưng thông qua những lá thư của họ chúng ta biết được cuộc sống của chàng trai, dựa vào những ký ức của Itsuki để mang cuộc sống tới cho Hiroko nương tựa vào. Và còn có 1 gợi ý tại sao chàng trai Itsuki chọn Hiroko, có thể là dựa trên ký ức của anh và người cùng tên với anh. Là một chàng trai ít nói, biểu đạt tình cảm đối với anh không phải là chuyện dễ dàng, nhưng thay vì như thế anh lại bộc lộ suy nghĩ của mình thông qua hành động. Và vì thế một tình yêu tay ba phát triển, mặc dù một cái thì phát triển theo thời gian, và cái khác thì không bao giờ biểu đạt qua tình cảm trực tiếp, nhưng nó lại được biểu hiện hết sức khéo léo. Bạn có thể tự hỏi khi nào bạn sẽ tiếp tục đến một giai đoạn mới, cho dù bạn đã nắm bắt được cái giây phút với người giống như người yêu cũ của bạn, mặc dù điều đó trông có vẻ lẻ loi, hay khi nhân vật khác nhau, và Miho Nakayama đã rất tinh tế khi lột tả được sự khác nhau của 2 nhân vật mà cô diễn, mặc dù không nói đến cách trang điểm hay cách ăn mặc, sự di chuyển và tính cách của nhân vật.
Bên cạnh những cái chính đó, còn có những tình yêu khác trong phim, đặc biệt là tình bạn giữa Hiroko và Akiba Shigeru, người luôn ở bên cô để kéo cô ra khỏi quá khứ, và sát cánh với cô khi cô đấu tranh lại nó, và gia đình của Istuki, ông của cô là nhân vật trụ cột trong những cảnh khá cảm động về tình yêu và sự mất mát. Những bản nhạc tuyệt vời bởi Remidos cũng làm nổi bật những giây phút lãng mạn trong phim. Bản nhạc chính trong phim là bản đáng nhớ nhất và xứng đáng được công nhận như vậy.
Những cảnh lãng mạn sẽ được thấy trong câu chuyện như thế này được kể thông qua tác gia kiêm đạo diễn Shunji iwai. Nó đi ngược lại những khuynh hướng thường ngày và không bao bọc tất cả bằng vị ngọt bùi. Tuy nhiên, nó đào sâu vào những ký ức của quá khứ và những hình ảnh hiện ra bằng cách sắp xếp mà không thể cưỡng được. nó buộc bạn phải nghĩ và cảm như những nhân vật và cung cấp không gian để làm như thế. Điểm đáng quý của bộ phim là sau 12 năm được sản xuất nó vẫn không hề bị lãng quên theo thời gian.
Bản collector edit code gồm 3 dvd của Panomara Distribution cùng với 3 khung hình của phim (trong đó có một cái Kashiwabara Takashi đứng ở cửa) và 10 bộ postcard mới. Hình ảnh được thể hiện qua một màn ảnh rộng và những hình ảnh chuyển đổi đẹp tuyệt vời, mang đến vẻ đẹp của những cảnh quay dài và ấn tượng xuyên suốt bộ phim. Những cảnh được chọn lựa thong qua 12 chap.
Giọng nói của Dolby Digital Stereo của cả tiếng Nhật và tiếng Trung, và có một phần phê bình lựa chọn bởi nhà phê bình phim Hồng Kông Shu Kei và Tong Ching Siu bằng tiếng Trung. Phụ đề cho phim và cả lời phê bình đều có thể được xem bằng tiếng anh và tiếng trung. Tuy nhiên có những sai sót trong bản phim phụ đề tiếng Anh, và thậm chí những phê bình còn có nhiều sai sót trong cách chỉnh sửa hơn và cả những lỗi chính tả. Nhưng những cái này sẽ không làm bạn hiểu sai lệch về bộ phim và những lời phê bình được chia sẻ thông qua nó.
Nếu bạn có thời gian, hãy xem lời nhận xét. Nó bắt đầu bằng một giai thoại thú vị của phim ở Hong Kông, cả Shu Kei và Ching Siu đều mang đến những cái nhìn tuyệt vời về bộ phim, thỉnh thoảng nói tới những cảnh chi tiết, và họ bàn tới phong cách của đạo diễn thong qua bộ phim và cả những tác động cảm động mà bộ phim mang đến cho đến tận bây giờ. Ít kh có những chỗ im lặng trong lời nhận xét của họ, ngoại trừ có lẽ ở đoạn 1’15” và tới hết bộ phim.
Với những khán giả có thể đọc tiếng hHa, có 2 trang giấy được viết bởi biên kịch kiêm đạo diễn Shunji Iwai về việc làm ra bộ phim được in trong bìa dvd.
Lá thư gửi đến thiên đường
“Love Letter” là 1 câu chuyện tình yêu rất khác biệt. Đối với những người mới xem, nó không hề có 1 mối quan hệ lãng mạn trực tiếp nào giữa những nhân vật chính mà nó muốn nói đến. Phần lớn câu chuyện là những cảnh lãng mạn diễn ra theo thứ tự thời gian, và khán giả sẽ cùng những nhân vật chính đi qua những câu chuyện của họ. Love letter khiến cho người xem phải làm việc, không hoàn toàn đề cập đến vật chất, nhưng là sự thu thập lại của những mảnh ký ức rời rạc. Và nó cũng không đi theo công thức chàng trai gặp cô gái, mất nhau rồi đến với nhau. Thực tế, bộ phim bắt đầu với 1 đám tang và cảm giác mất mát vĩnh viễn.
Có rất nhiều câu chuyện diễn ra trong Love Letter nhưng cái chính lôi kéo khán giả hiếu kỳ chính là mối quan hệ giữa Hiroko Watanabe và vị hôn phu của cô Itsuki Fujii, người mà chúng ta không bao giờ gặp, ta thực ra chỉ thấy 1 cậu thiếu niên Itsukii. Hiroko mất người yêu 2 năm trước nhưng cô vẫn không thể quên. Thay vì thế cô copy địa chỉ mà người yêu cô ở khi còn trẻ và gửi những lá thư đến địa chỉ đó, biết rõ rằng việc này chỉ giống như ảo tưởng nhưng đối với cô những lá thư đó giống như được gửi đến thiên đường. Hiroko ngạc nhiên khi nhận được những lá thư hồi âm từ Itsuki Fujii, và cô phát hiện ra 1 Itsuki mới, 1 người phụ nữ có cùng tên với vị hôn phu của Hiroko, và thậm chí còn có chung 1 khoảng thời gian là bạn học của nhau.
2 người phụ nữ không hề gặp mặt trực tiếp (mặc dù là cùng 1 diễn viên), nhưng thông qua những lá thư của họ chúng ta biết được cuộc sống của chàng trai, dựa vào những ký ức của Itsuki để mang cuộc sống tới cho Hiroko nương tựa vào. Và còn có 1 gợi ý tại sao chàng trai Itsuki chọn Hiroko, có thể là dựa trên ký ức của anh và người cùng tên với anh. Là 1 chàng trai ít nói, biểu đạt tình cảm đối với anh không phải là 1 chuyện dễ dàng, nhưng thay vì như thế anh lại bộc lộ suy nghĩ của mình thông qua hành động. Và vì thế 1 tình yêu tay ba phát triển, mặc dù 1 cái thì phát triển theo thời gian, và cái khác thì không bao giờ biểu đạt qua tình cảm trực tiếp, nhưng nó lại được biểu hiện hết sức khéo léo. Bạn có thể tự hỏi khi nào bạn sẽ tiếp tục đến 1 giai đoạn mới, cho dù bạn đã nắm bắt được cái giây phút với người giống như người yêu cũ của bạn, mặc dù điều đó trông có vẻ lẻ loi, hay khi nhân vật khác nhau, và Miho Nakayama đã rất tinh tế khi lột tả được sự khác nhau của 2 nhân vật mà cô diễn, mặc dù không nói đến cách trang điểm hay cách ăn mặc, sự di chuyển và tính cách của nhân vật.
Bên cạnh những cái chính đó, còn có những tình yêu khác trong phim, đặc biệt là tình bạn giữa Hiroko và Akiba Shigeru, người luôn ở bên cô để kéo cô ra khỏi quá khứ, và sát cánh với cô khi cô đấu tranh lại nó, và gia đình của Istuki, ông của cô là nhân vật trụ cột trong những cảnh khá cảm động về tình yêu và sự mất mát. Những bản nhạc tuyệt vời bởi Remidos cũng làm nổi bật những giây phút lãng mạn trong phim. Bản nhạc chính trong phim là bản đáng nhớ nhất và xứng đáng được công nhận như vậy.
Những cảnh lãng mạn sẽ được thấy trong câu chuyện như thế này được kể thong qua biên kịch kiêm đạo diễn Shunji iwai. Nó đi ngược lại những khuynh hướng thường ngày và không bao bọc tất cả bằng vị ngọt bùi. Tuy nhiên, nó đào sâu vào những ký ức của quá khứ và những hình ảnh hiện ra bằng cách sắp xếp mà không thể cưỡng được. nó buộc bạn phải nghĩ và cảm như những nhân vật và cung cấp không gian để làm như thế. Điểm đáng quý của bộ phim là sau 13 năm được sản xuất nó vẫn không hề bị lãng quên theo thời gian.