Kimura Takuya và Sorimachi Takashi đều rất đẹp, khác nhau là một người luôn mang theo nụ cười mỉm, khơi gợi vẻ bí ẩn bên trong tâm hồn. Còn một người mang theo ngạo khí, ngoại hình đoan chính, dễ nhìn. Cả hai đều là người tôi thích, chỉ...
Kimura Takuya và Sorimachi Takashi đều rất đẹp, khác nhau là một người luôn mang theo nụ cười mỉm, khơi gợi vẻ bí ẩn bên trong tâm hồn. Còn một người mang theo ngạo khí, ngoại hình đoan chính, dễ nhìn. Cả hai đều là người tôi thích, chỉ là thuận tiện bình luận một chút, không có ý gì khác.
Kimura trong *Hero* thủ vai Kuryu Kohei, cùng nhân vật Onizuka Eikichi mà Sorimachi hóa thân trong *GTO* có nhiều điểm tương đồng. Một người sở hữu thành tích bất hảo từ thời niên thiếu, bị nhà trường đuổi học, khi lớn lên một chút thì may mắn hơn, vượt qua cuộc thi tư pháp mà trở thành công tố viên. Một người có tính tình kì quái, trở thành giáo viên ngoài ý muốn nhưng lại đạt được thành tựu to lớn trong nghiệp giáo của mình. Hai người họ đều khiêu chiến với cả một thể chế, nhìn bề ngoài thấy họ cà lơ phất phơ, không làm được việc gì đàng hoàng nhưng khi vào *chính sự* lại mười phần nghiêm túc, không để lộ chút sơ hở. Nhìn những việc họ đã trải qua, ta có thể thấy so với những người khác, họ càng thiện lương, kiên nghị và công bình.
Kuryu được chuyển giao đến văn phòng của Maiko, đây là một cô gái làm việc theo quy củ, từng giờ từng phút cô đều nỗ lực hết mình để có thể thăng tiến nhưng Kuryu luôn tạt nước lạnh vào mộng tưởng của cô nàng. Tuy rằng Maiko không quen với phương thức làm việc của vị tân công tố viên này nhưng cô luôn cố gắng hợp tác cùng anh. Dần dà, cô còn bị thuyết phục bởi tác phong của Kuryu.
Tôi không tưởng tượng được một bộ phim truyền hình không lồng vào tình cảm nam nữ sẽ như thế nào, và *Hero* là một bộ phim như thế. Điểm này, cùng kịch bản dây dưa tình cảm của phim Hàn thật khác xa nhau, qua đó cũng tấy phong cách làm phim bên Nhật chỉ lo tập trung vào chuyên môn. Nội dung *Hero* tiến triển nhanh, mạch phim phát triển liên tục nên căn bản không có đất diễn tình cảm cho Kuryu và Maiko. Dù trong tập cuối cùng, nhìn hai người đứng bên cạnh nhau, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là họ có *hảo cảm* với nhau thôi. Đạo diễn đã kiên trì tới phút cuối cùng để đảm bảo không có gì đâm xuyên qua nhịp phim mà ông đã tạo dựng.
Con người chúng ta đều có điểm kì quái mà không ai có thể lí giải. Kuryu cũng vậy, một con người kì lạ khiến những người xung quanh dở khóc dở cười. Rõ ràng là một công tố viên nhưng suốt ngày bị ám ảnh bởi các chương trình mua sắm, thỉnh thoảng lại mua về những đồ vật cổ quái. Đây cũng là điểm nhấn khiến hình ảnh Kuryu thêm thú vị và làm cho bộ phim đặc sắc hơn.
Các diễn viên phụ cũng hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc. Tuy rằng Takako Matsu giữ một vai trò quan trọng trong phim, và trong lòng tôi hình tượng của cô đẹp đẽ chẳng kém gì Suzuki Honami nhưng thể hiện của cô bộ phim này không có gì nổi mật. Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi khi đứng cạnh Kimura thì tất cả đều chỉ ở vai trò hỗ trợ thôi. Tatsuo Egami và Takayuki Suetsugu, Mitsugu Shibayama và Kenji Endo, hai cặp đối thủ oan gia này tuy xuất hiện không dày đặc nhưng trình độ diễn hài của họ thật tuyệt vời. Nhất là Abe Hiroshi trong vai Mitsugu Shibayama. Tôi nói thật, bất cứ diễn viên nam nào khi xuất hiện cùng Kimura đều có vài phần áp lực bởi mị lực của Kimura rất lớn nhưng Abe Hiroshi thì khác, bản thân anh cũng là một người đàn ông vô cùng quyến rũ nên anh vẫn tìm được khoảng trời riêng để tỏa sáng, không bị che khuất bởi cái bóng của ai cả. Vai diễn của anh cũng rất hay, một công tố viên có một cuộc sống với nhiều cung bậc cảm xúc: anh là một người ba tốt nhưng lại có một đoạn tình cảm dây dưa không rõ cùng Misuzu Nakamura. Nhưng bất luận sinh hoạt cá nhân của anh có phức tạp như thế nào thì xét trên bình diện công việc, anh vẫn là một công tố viên vĩ đại. Tình huống mà biên kịch đặt ra thật đắt giá, làm ta tự hỏi nếu một công tố viên có một tình yêu ngoài giá thú thì liệu có là một công tố viên tốt? Nhìn người thì không thể chỉ nhìn một khía cạnh, chúng ta có thể đánh giá thấp một người ở một mặt nào đó nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận những ưu điểm khác của người ta. Nhìn vào một Kuryu đầy nhiệt huyết và lí tưởng nhưng ở nhân vật Shibayama tôi lại thấy gần gũi hơn, hình tượng của anh rất giống với đời thực bởi một người dù tốt cách mấy thì vẫn luôn có kẽ hở mà.
Điểm bất đồng lớn nhất của *Hero* và *GTO* chính là hoàn cảnh của hai nhân vật chính. Nói vui một chút thì Eikichi như một con cá ngát tìm đủ mọi cách để xóa tan rào cản của 1 đám cá mòi là học trò của mình, bên anh chỉ có Azusa, những khi anh một mình đều là một bầu không khí trầm lặng. Còn Kuryu, bên cạnh anh luôn có những đồng sự tốt, tuy rằng mỗi người họ đều có vấn đề, khi gặp chuyện cũng không linh hoạt như Kuryu nhưng họ luôn cần cù, chuyên nghiệp, tính tình lại thật thà nên cũng chẳng có điểm gì để phàn nàn về họ. Với hình tượng Kuryu, tôi chỉ có thể nói anh là một người nổi bật trong nhóm người nổi bật.
Bộ phim cũng làm tôi nhớ tới tác phẩm “Les Miserables”. Kuryu và Jean Valjean đều là những người trẻ tuổi không hiểu sự đời, trót phạm phải sai lầm tưởng chừng như không thể cứu vãn nhưng họ may mắn đã gặp quý nhân: Kuryu gặp được Toshimitsu Nabeshima, còn Jean Valjean thì gặp được linh mục Myriel. Cuộc đời đúng là tồn tại đầy rẫy những điều mà ta không thể đoán trước, chúng ta đương nhiên sẽ không biết chính mình sẽ gặp được điều tốt lành nào. Chính là-dù chúng ta không thể quyết định được người khác sẽ đối đãi với mình như thế nào nhưng chúng ta hoàn toàn nắm quyền chủ động trong việc đối đãi với người khác. Nếu có một ngày, chúng ta gặp được những người lầm lạc như Kuryu hay Jean Valjean, trước khi quyết định phải đối xử với họ ra sao thì hãy nhớ tới Toshimitsu Nabeshima và Myriel. Có đôi khi, một hành vi tưởng chừng như vô ý cũng có thể tác động rất lớn đến vận mệnh của một con người. Và tôi nghĩ công tố viên Toshimitsu Nabeshima và linh mục Myriel mới là người anh hùng chân chính.
Một anh hùng đúng nghĩa
Kimura Takuya và Sorimachi Takashi đều rất đẹp, khác nhau là một người luôn mang theo nụ cười mỉm, khơi gợi vẻ bí ẩn bên trong tâm hồn. Còn một người mang theo ngạo khí, ngoại hình đoan chính, dễ nhìn. Cả hai đều là người tôi thích, chỉ là thuận tiện bình luận một chút, không có ý gì khác.
Kimura trong *Hero* thủ vai Kuryu Kohei, cùng nhân vật Onizuka Eikichi mà Sorimachi hóa thân trong *GTO* có nhiều điểm tương đồng. Một người sở hữu thành tích bất hảo từ thời niên thiếu, bị nhà trường đuổi học, khi lớn lên một chút thì may mắn hơn, vượt qua cuộc thi tư pháp mà trở thành công tố viên. Một người có tính tình kì quái, trở thành giáo viên ngoài ý muốn nhưng lại đạt được thành tựu to lớn trong nghiệp giáo của mình. Hai người họ đều khiêu chiến với cả một thể chế, nhìn bề ngoài thấy họ cà lơ phất phơ, không làm được việc gì đàng hoàng nhưng khi vào *chính sự* lại mười phần nghiêm túc, không để lộ chút sơ hở. Nhìn những việc họ đã trải qua, ta có thể thấy so với những người khác, họ càng thiện lương, kiên nghị và công bình.
Kuryu được chuyển giao đến văn phòng của Maiko, đây là một cô gái làm việc theo quy củ, từng giờ từng phút cô đều nỗ lực hết mình để có thể thăng tiến nhưng Kuryu luôn tạt nước lạnh vào mộng tưởng của cô nàng. Tuy rằng Maiko không quen với phương thức làm việc của vị tân công tố viên này nhưng cô luôn cố gắng hợp tác cùng anh. Dần dà, cô còn bị thuyết phục bởi tác phong của Kuryu.
Tôi không tưởng tượng được một bộ phim truyền hình không lồng vào tình cảm nam nữ sẽ như thế nào, và *Hero* là một bộ phim như thế. Điểm này, cùng kịch bản dây dưa tình cảm của phim Hàn thật khác xa nhau, qua đó cũng tấy phong cách làm phim bên Nhật chỉ lo tập trung vào chuyên môn. Nội dung *Hero* tiến triển nhanh, mạch phim phát triển liên tục nên căn bản không có đất diễn tình cảm cho Kuryu và Maiko. Dù trong tập cuối cùng, nhìn hai người đứng bên cạnh nhau, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là họ có *hảo cảm* với nhau thôi. Đạo diễn đã kiên trì tới phút cuối cùng để đảm bảo không có gì đâm xuyên qua nhịp phim mà ông đã tạo dựng.
Con người chúng ta đều có điểm kì quái mà không ai có thể lí giải. Kuryu cũng vậy, một con người kì lạ khiến những người xung quanh dở khóc dở cười. Rõ ràng là một công tố viên nhưng suốt ngày bị ám ảnh bởi các chương trình mua sắm, thỉnh thoảng lại mua về những đồ vật cổ quái. Đây cũng là điểm nhấn khiến hình ảnh Kuryu thêm thú vị và làm cho bộ phim đặc sắc hơn.
Các diễn viên phụ cũng hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc. Tuy rằng Takako Matsu giữ một vai trò quan trọng trong phim, và trong lòng tôi hình tượng của cô đẹp đẽ chẳng kém gì Suzuki Honami nhưng thể hiện của cô bộ phim này không có gì nổi mật. Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi khi đứng cạnh Kimura thì tất cả đều chỉ ở vai trò hỗ trợ thôi. Tatsuo Egami và Takayuki Suetsugu, Mitsugu Shibayama và Kenji Endo, hai cặp đối thủ oan gia này tuy xuất hiện không dày đặc nhưng trình độ diễn hài của họ thật tuyệt vời. Nhất là Abe Hiroshi trong vai Mitsugu Shibayama. Tôi nói thật, bất cứ diễn viên nam nào khi xuất hiện cùng Kimura đều có vài phần áp lực bởi mị lực của Kimura rất lớn nhưng Abe Hiroshi thì khác, bản thân anh cũng là một người đàn ông vô cùng quyến rũ nên anh vẫn tìm được khoảng trời riêng để tỏa sáng, không bị che khuất bởi cái bóng của ai cả. Vai diễn của anh cũng rất hay, một công tố viên có một cuộc sống với nhiều cung bậc cảm xúc: anh là một người ba tốt nhưng lại có một đoạn tình cảm dây dưa không rõ cùng Misuzu Nakamura. Nhưng bất luận sinh hoạt cá nhân của anh có phức tạp như thế nào thì xét trên bình diện công việc, anh vẫn là một công tố viên vĩ đại. Tình huống mà biên kịch đặt ra thật đắt giá, làm ta tự hỏi nếu một công tố viên có một tình yêu ngoài giá thú thì liệu có là một công tố viên tốt? Nhìn người thì không thể chỉ nhìn một khía cạnh, chúng ta có thể đánh giá thấp một người ở một mặt nào đó nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận những ưu điểm khác của người ta. Nhìn vào một Kuryu đầy nhiệt huyết và lí tưởng nhưng ở nhân vật Shibayama tôi lại thấy gần gũi hơn, hình tượng của anh rất giống với đời thực bởi một người dù tốt cách mấy thì vẫn luôn có kẽ hở mà.
Điểm bất đồng lớn nhất của *Hero* và *GTO* chính là hoàn cảnh của hai nhân vật chính. Nói vui một chút thì Eikichi như một con cá ngát tìm đủ mọi cách để xóa tan rào cản của 1 đám cá mòi là học trò của mình, bên anh chỉ có Azusa, những khi anh một mình đều là một bầu không khí trầm lặng. Còn Kuryu, bên cạnh anh luôn có những đồng sự tốt, tuy rằng mỗi người họ đều có vấn đề, khi gặp chuyện cũng không linh hoạt như Kuryu nhưng họ luôn cần cù, chuyên nghiệp, tính tình lại thật thà nên cũng chẳng có điểm gì để phàn nàn về họ. Với hình tượng Kuryu, tôi chỉ có thể nói anh là một người nổi bật trong nhóm người nổi bật.
Bộ phim cũng làm tôi nhớ tới tác phẩm “Les Miserables”. Kuryu và Jean Valjean đều là những người trẻ tuổi không hiểu sự đời, trót phạm phải sai lầm tưởng chừng như không thể cứu vãn nhưng họ may mắn đã gặp quý nhân: Kuryu gặp được Toshimitsu Nabeshima, còn Jean Valjean thì gặp được linh mục Myriel. Cuộc đời đúng là tồn tại đầy rẫy những điều mà ta không thể đoán trước, chúng ta đương nhiên sẽ không biết chính mình sẽ gặp được điều tốt lành nào. Chính là-dù chúng ta không thể quyết định được người khác sẽ đối đãi với mình như thế nào nhưng chúng ta hoàn toàn nắm quyền chủ động trong việc đối đãi với người khác. Nếu có một ngày, chúng ta gặp được những người lầm lạc như Kuryu hay Jean Valjean, trước khi quyết định phải đối xử với họ ra sao thì hãy nhớ tới Toshimitsu Nabeshima và Myriel. Có đôi khi, một hành vi tưởng chừng như vô ý cũng có thể tác động rất lớn đến vận mệnh của một con người. Và tôi nghĩ công tố viên Toshimitsu Nabeshima và linh mục Myriel mới là người anh hùng chân chính.
(Tiểu Ngư @ Ho!Takky lược dịch)