Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến - Hãy đọc chậm, khẽ khàng và thấm sâu
Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi chút trời mưa
Để nghe trên tóc, hương vừa bay đi...
Khi viết về tuổi học trò, có những câu thơ lãng mạn như thế. Quãng thời gian đã qua, khi trở...
Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi chút trời mưa
Để nghe trên tóc, hương vừa bay đi...
Khi viết về tuổi học trò, có những câu thơ lãng mạn như thế. Quãng thời gian đã qua, khi trở thành ký ức bao giờ cũng trở nên lung linh sáng rực khi nhớ về. Tuy nhiên, giữa những ngây ngô và rung động đầu đời ấy, còn sự xuất hiện của một vẻ đẹp khác: vẻ đẹp của sự trưởng thành.
Khác với câu chuyện về những người trưởng thành, lớp người dễ cô đơn và đầy lắng lo mà ta thường gặp ở bất cứ đâu giữa lòng thành phố, Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến là quyển sách nói về vẻ đẹp của sự trưởng thành khi những cô cậu học sinh bắt đầu "vỡ lòng" các bài học đầu tiên của cuộc đời.
Cuốn sách chính là món quà mà tác giả Kitagawa Yashushi dành tặng mẹ vợ và cậu học trò mà ông hằng yêu quý. Sự ra đi của họ đã khiến cho ông suy nghĩ về sợi dây nhân sinh ngắn ngủi và những rủi ro bất chợt luôn song hành trong cuộc đời chúng ta. Bởi vậy, thay vì chờ đợi ngày mai, chúng ta hãy sống hết mình ở “ngày hôm nay”.
Và hơn thế nữa, chính là việc: “Tôi muốn trở thành một người khiến bất cứ ai có duyên gặp gỡ cảm thấy tuyệt vời vì được quen biết một người như thế.”
Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến là tác phẩm thứ 2 của nhà văn Kitagawa Yasushi. Ngay khi xuất bản vào năm 2006, cuốn sách trở thành best-seller và là hiện tượng với trên 90.000 bản.
Điều đó chứng minh cho việc không cần nhất thiết phải có một cốt truyện hồi hộp, một nhân vật khác người, không cần những tiểu xảo hay phép chơi chữ cầu kì, mà sức hút của một quyển sách đến từ chính bản thân nó. Chỉ cần chứa đựng sự chân thành, thì thông điệp tác giả muốn gửi gắm nhất định sẽ chạm đến trái tim người đọc.
Người ta vẫn nói, mọi cuộc gặp gỡm hạnh ngộ trên đời đều phần nào bắt đầu từ hai chữ "nhân duyên". Tuy nhiên, cũng tồn tại những cuộc gặp gỡ đã được lên kế hoạch từ trước, xuất phát từ ý niệm con người, chỉ chờ một "cái cớ", một dịp hoàn hảo để tiếp cận người mình mong muốn. Đó cũng chính là cách cô bạn xinh đẹp Haruka xích lại gần hơn với Yousuke - chàng trai cô hầm mến mộ đã lâu.
“Nhưng một đời người sẽ có gì xảy ra và xảy ra lúc nào thì không ai biết trước được. Mọi người đều nghĩ ngày mai sẽ tới như một điều hiển nhiên. “Trên đời này chẳng ai có thể đảm bảo ngày mai sẽ đến” – đó là lý do vì sao tác giả Kitagawa Yashushi sắp xếp những cuộc gặp gỡ của đôi bạn trẻ vừa vô tình, vừa hữu ý, vừa có nét ngây thơ của mối tình đầu, lại vừa giàu triết lý như đã tâm đầu ý hợp từ rất lâu.
Tinh thần Nhật Bản thể hiện rất rõ qua nhịp độ, qua văn phong của truyện. Đó là sự mềm hiền và nhẫn nại, không chỉ từ hành động mà còn bởi suy nghĩ. Cho dù cả Haruka và Yousuke đều có những khúc mắc, hoài bão và mơ ước riêng, ngay cả họ cũng biết rồi mình sẽ phải bước trên chính con đường mình chọn, nhưng xuyên suốt câu chuyện, không hề có tranh luận gay gắt. Như một cơn mưa buổi sáng - đó chính là lời ví von về mối tình đầu, về Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến.
Mỗi lần Haruka gặp Yosuke, cô đều gấp tặng cậu chiếc máy bay giấy, kèm theo đó là một bài học nhỏ về những ước mơ, những triết lý đơn giản mà sâu sắc trong cuộc đời. Trùng hợp sao, Haruka - theo một vài cách dịch nghĩa, có nghĩa là "hương thơm mùa xuân". Và Haruka cũng trùng với tên của Thuỷ Thuỷ Sao Thiên Vương, chiến binh của bầu trời trong manga đình đám Sailor Moon. Ngay chính bản thân Haruka của Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến cũng nhẹ nhàng, dịu êm và có tâm hồn mênh mông, rộng mở như bầu trời trong một ngày mùa xuân vậy.
Không phải những cuốn sách "dày cộp" chứa đầy những triết lý dạy dỗ về cách kiếm tiền, cách làm thế nào để thành công. Cũng không phải tiểu thuyết đôi mươi ngôn tình sướt mướt. Đôi lúc, những cuộc trao đổi dung dị và hoà hợp của 2 cô cậu thiếu niên sẽ làm bạn nhận ra một điều gì đó thật ý nghĩa trong cuộc sống của mình.
Một cuốn sách dành cho những ai đang chơi vơi và phân vân giữa việc tìm kiếm ước mơ và thực hiện ước mơ của mình, cho những ai luôn hướng đến tương lai, nghĩ về quá khứ mà chưa biết hạnh phúc đôi khi nằm ngay ở phút giây hiện tại.
Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến, liệu bạn có quay sang nhìn thật kỹ, nhớ thật lâu người đang ngồi bên cạnh? Để biết rằng, phải là duyên lành thì giữa biển người ta mới có thể có cơ hội gặp gỡ, song hành cùng nhau. Để biết, nếu trăm năm là hữu hạn, thì phút giây bây giờ không dài hơn một bước chuyển của kim giây đồng hồ, và biết trân quý những điều đang xảy ra, dù là sự ươm mầm của một giấc mơ nhỏ bé nhất.
Ngày mai không đến thì trái tim, cậu có còn nồng nhiệt không?
Bìa sách khiến tôi khá tò mò, khi tựa đề là Nếu ngày mai không bao giờ đến, lại kèm thêm câu trích dẫn: “Bắt đầu từ ngày mai, hãy sống một cuộc đời khác so với trước đây”, hai điều đó chẳng phải đối lập nhau sao?...
Bìa sách khiến tôi khá tò mò, khi tựa đề là Nếu ngày mai không bao giờ đến, lại kèm thêm câu trích dẫn: “Bắt đầu từ ngày mai, hãy sống một cuộc đời khác so với trước đây”, hai điều đó chẳng phải đối lập nhau sao? Rõ ràng nếu không có ngày mai thì làm sao bắt đầu một cuộc sống khác? Liệu ai là người không có ngày mai và ai may mắn có thêm ngày mới để cố gắng? Càng đọc tôi lại càng nhận ra mọi thứ được phủ lên thứ ánh sáng quá rực rỡ, những bài học đan xen trong sách tuyệt vời đến mức tôi cứ muốn được đắm chìm mãi để hiểu được nhiều thứ hơn. Tác giả Kitagawa Yasushi đã tốt nghiệp trường đại học Tokyo và trở thành giáo viên tại Nhật. Với tôi, cách kể những câu chuyện thật nhẹ nhàng cùng những bài sâu sắc được lồng ghép sâu sắc khiến tôi tin ông là người thầy rất tuyệt vời. Tôi cũng nghĩ, nếu là học trò của ông thì chắc chắn sẽ học được rất nhiều thứ hay ho cho mà xem.
Tôi ước gia đình mình cũng có một tiệm sách nhỏ với rất nhiều đầu sách thú vị như Yousuke, được đắm chìm trong sách và ngửi thấy mùi giấy thơm luôn là một trong những mong ước lớn nhất cuộc đời tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ Yousuke hẳn là một con mọt sách chính hiệu, nhưng điều đó hoàn toàn ngược lại – cậu chẳng mấy khi động tay vào bất cứ cuốn sách nào. Tôi thực sự thất vọng khi nghe cậu kể như vậy, giống như nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon nhưng cậu chẳng buồn ăn. Cậu lười biếng hay ngán ngẫm việc đọc sách? Tại sao con trai luôn nghĩ việc tham gia đội bóng mới ngầu, trong khi đọc sách cũng khiến họ trở nên quyến rũ hơn rất nhiều? Đã vậy cậu còn là người chẳng quan tâm đến tương lai hay chú trọng mơ ước của mình, mọi thứ được lựa chọn qua loa đáng kinh ngạc, cuộc sống như vậy thì tuổi trẻ còn gì?
Thật may khi Haruka đã xuất hiện, cô gái luôn mặc trên người những bộ váy trắng và say mê tìm tòi những điều mới mẻ từ papa của mình cũng như sách. Haruka giống cơn gió mùa thu thổi vào cuộc sống nhàm chán của Yousuke, giúp cậu nhận ra mình đã bỏ qua quá nhiều thứ tốt đẹp và ngay bây giờ nên bắt đầu cuộc sống mới. Nhờ có Haruka mà Yousuke đã đọc sách ở cửa hiệu, dù có hơi thực dụng khi việc này nhằm mục đích tìm hiểu thêm người con gái mà cậu để ý nhưng còn hơn là chẳng bao giờ chịu đọc, phải không? Tôi đã thử tưởng tượng ra độ thu hút của Haruka, kiểu một cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại bí ẩn và quyến rũ người khác bằng thứ ánh sáng tuyệt vời như được phát ra từ chính con người cô. Hẳn là cô cũng rất điềm đạm và trông có vẻ chững chạc hơn Yousuke rất nhiều, dù cho hai người bằng tuổi nhưng những thứ cô nói ra đều khiến người khác kinh ngạc. Cô dường như từ lâu đã vạch được hướng đi của mình, trong khi Haruka mãi loay hoay với câu chuyện tương lai. Vậy liệu Yousuke có thể trở thành một người có hoài bão và sống hết mình nhờ Haruka không?
Nhờ cuốn sách mà Haruka mua ở cửa tiệm của bố Yousuke mà cả hai trở nên thân thiết với nhau hơn. Họ bắt đầu gặp mặt và hẹn hò thường xuyên hơn, mỗi ngày Haruka lại mang đến một chiếc máy bay giấy đủ màu và kể những mẩu chuyện rất thú vị từ papa của mình với những thông điệp tưởng đơn giản mà lại vô cùng sâu sắc. Dù mỗi lần gặp nhau chỉ được một tiếng, nhưng tôi luôn có cảm giác cô đã giúp Yousuke nhận ra được rất nhiều điều mới mẻ, đánh thức con người đặc biệt lâu nay ngủ quên trong cậu. Không biết cảm giác được khai sáng bằng cách dịu dàng như thế sẽ thú vị như thế nào nhỉ? Vừa được ở cạnh người mình yêu thương, vừa được học những điều mà bản thân đã bỏ qua như vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Người cha bí mật của Haruka quả thực đã dạy cho cô rất nhiều bài học ý nghĩa, từ việc đơn giản như biết điều mình thực sự muốn, rồi cách biến ước mơ thành sự thật đến làm thế nào để trở thành người hấp dẫn. Haruka đã giúp Yousuke hiểu ra 7 điều thú vị, bạn cũng sẽ bị thu hút thôi vì nó thực sự quá hoản hảo và đáng để chúng ta lưu tâm. Trong số đó, tôi tin bạn sẽ thích thú hai bài học “Sự thật về thành công tài chính. Cách đọc từ yên” và “Hãy trở thành người có sức cuốn hút. Biến rắc rối thành cá tính”. Chúng ta vẫn quen nghĩ để đạt được thứ mình muốn thì ta phải dùng đến tiền chứ chưa từng nghĩ “Không phải là ta trả tiền để đạt thứ mình mong muốn. Là ta đang gửi lại lời cảm ơn đến những người đã góp công sức vào sản phẩm đó”. Cách dạy con như thế chẳng phải kỳ lạ lắm sao? Nhưng bạn có từng nghĩ về việc đó chưa? Hẳn là chưa đâu nhỉ, cách nhìn này hoàn toàn khác so với những gì chúng ta được học từ ba mẹ hay thầy cô. Tôi thật không biết ở Nhật có phải tất cả trẻ em đều được dạy như vậy không, nhưng đó là điều thật tuyệt. Câu chuyện xoay quanh chiếc hamburger 180 yên và số lời cảm ơn tương ứng sẽ khiến bạn thích thú cho xem. Về bài học thứ hai mà tôi nhắc đến: “Hãy biến hạn chế thành điểm quyến rũ”, câu chuyện đơn giản xoay quanh căn nhà gỗ được làm thủ công bị lem màu và nhiều lỗ hỏng. Bạn sẽ làm gì khi làm ra một sản phẩm khiếm khuyết như vậy? Vứt nó đi và tạo căn nhà đẹp hơn hay bỏ cuộc? Haruka đã nghĩ đến việc thắp đèn bên trong ngôi nhà và tạo ra những vệt sáng vô cùng lấp lánh, những lỗ hỏng phút chốc trở thành cá tính riêng của ngôi nhà ấy. Chúng ta cũng vậy, dẫu có gặp bao nhiêu thất bại thì cũng đừng bỏ cuộc, hãy dùng ngọn lửa trong tim mình thắp sáng tất cả những ngõ cục để mọi mâu thuẫn và những vết thương trở thành một phần cá tính khiến chúng ta quyến rũ nhất. Tôi tin bạn sẽ làm được và tôi cũng luôn cố gắng như thế.
Mỗi bài học được viết vào những chiếc máy bay đủ màu gắn liền với câu chuyện hay kỷ niệm nhỏ của Haruka và cha. Tôi đã rất ngưỡng mộ ông. Ông chắc chắn phải là người đàn ông rất tuyệt vời bởi để dạy con mình những điều như thế chẳng phải dễ dàng gì. Càng thích thú tôi càng tò mò về ông, chỉ tiếc là Haruka quá bí ẩn nên cần phải đi đến tận cùng mới có thể nhận ra đám mây xám đang ẩn dưới ánh sáng lấp lánh mà cô khoác lên người.
Khi nghe Haruka nói “Mình cần phải quyết định nên theo papa hay là theo mẹ”, tôi đã nghĩ đến một gia đình đổ vỡ. Tôi cũng không biết liệu theo papa thì Haruka có thể tiếp tục ở bên cạnh Yousuke hay không? Cậu ấy chắc chắn sẽ rất buồn nếu cô phải chuyển đi, bởi từ lần đầu tiên gặp Haruka đã nhanh chóng chiếm vị trí hết sức quan trọng trong lòng của Yousuke rồi. Cậu lúc nào cũng muốn được ở cạnh cô lâu hơn một chút, nhìn thấy cô vui vẻ và khỏe mạnh. Nhưng “Thứ duy nhất con người ta không thể quyết định trong cuộc đời này là khi nào mình sẽ qua đời”, tôi không thích nói về cái chết nhưng rõ ràng mọi thứ vẫn diễn ra như sự sắp đặt của số phận và con người mãi chẳng thể đoán trước được sự ra đi của mình.
Bạn sẽ làm gì nếu ngày mai không bao giờ đến? Bạn sẽ thế nào nếu hôm nay còn gặp người đó và ngày mai họ mãi mãi dừng lại cuộc đời mình ở đó? Tôi đã từng chứng kiến người thân của mình ra đi đột ngột như thế, rõ ràng chiều bà vẫn khỏe nhưng tối đó thì bà tôi bị tai biến mạch máu não và mất khi chưa đến bệnh viện. Lúc đó, chẳng ai tin cả, mọi người hoàn toàn rơi vào trạng thái lơ lửng vì không thể chấp nhận sự thật. Tôi cũng không tin Haruka mang trong khối u não ác tính và papa của cô chính là quyển nhật ký mà trước khi mất ông đã để lại cho cô. Tôi thực sự không biết Haruka đã chấp nhận “papa” của mình như thế nào, một quyển nhật ký đầy ắp những điều mà người cha thực sự muốn truyền đạt đến con gái có sức mạnh ghê gớm như vậy sao? Cảm giác ông vẫn luôn ở đó, chỉ là không nhìn thấy hay ôm ấp được nhưng lời nói và ước nguyện của ông đã thấm vào từng giọt máu của Haruka. Cô thở và sống bằng thứ tình yêu tưởng đã chết mà vẫn luôn sống mãi của cha mình. Tôi lúc ấy muốn khóc kinh khủng, tại sao Kitagawa Yasushi lại có thể viết nên những điều buồn bã nhưng đẹp đẽ đến vậy. Không hề bi lụy mà đầy sự xót xa, giá như căn bệnh ấy không ám vào người Haruka thì hẳn là cô ấy sẽ hạnh phúc vô cùng.
Haruka có hẹn với Yousuke vào ngày mai, nhưng nó đã không bao giờ đến vì cô phải đi với papa, tuổi 18 của cô chỉ có một yêu thương duy nhất dành cho cậu, đó là điều diệu kỳ nhất. Hơn nữa, lá thư cuối cùng ấy không biết đã khiến Yousuke rơi bao nhiêu nước mắt, tôi tin rằng nhờ những lời thỉnh cầu của Haruka mà cậu mới có thể trở thành một họa sĩ tài ba. Từ một cậu học sinh không có định hướng và lựa chọn cuộc đời qua loa, Yousuke đã phấn đấu rất nhiều, nỗ lực học vẽ và tiếng Anh điên dại để hoàn thành ước mơ của chính mình. Không chỉ vậy, sau khi nghe Haruka nhắc mãi về papa của cô, cậu cũng bắt đầu nói chuyện với ba mình nhiều hơn. Tâm hồn của Yousuke lúc Haruka ra đi chắc hẳn sẽ rất buồn, nhưng có một thứ ánh sáng đã được thắp lên và càng ngày càng phát ra sức mạnh lớn để đánh bại những khó khăn.
Tôi đã đọc hai tác phẩm của Kitagawa Yasushi, mỗi câu chuyện đều mang giọng văn rất dịu dàng nhưng lại đưa bạn qua hết đoạn cảm xúc rất chân thật, từ vui vẻ cho đến tiếc nuối tất cả được trộn lẫn rất tinh tế. Đặc biệt mỗi khi gấp sách lại trong lòng tôi luôn cảm thấy vô cùng dễ chịu bởi những bài học vô cùng sâu sắc từ câu chuyện của ông. Bản thân cũng muốn sống chậm lại, nghĩ khác hơn trước và biết “giữ niềm tin son sắt vào ước mơ tương lai” của tôi.
“Trên đời này chẳng ai có thể đảm bảo ngày mai sẽ đến”, vậy nên xin bạn hãy sống trọn vẹn hôm nay với trái tim nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ.
Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến - Hãy đọc chậm, khẽ khàng và thấm sâu
Khi viết về tuổi học trò, có những câu thơ lãng mạn như thế. Quãng thời gian đã qua, khi trở thành ký ức bao giờ cũng trở nên lung linh sáng rực khi nhớ về. Tuy nhiên, giữa những ngây ngô và rung động đầu đời ấy, còn sự xuất hiện của một vẻ đẹp khác: vẻ đẹp của sự trưởng thành.
Khác với câu chuyện về những người trưởng thành, lớp người dễ cô đơn và đầy lắng lo mà ta thường gặp ở bất cứ đâu giữa lòng thành phố, Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến là quyển sách nói về vẻ đẹp của sự trưởng thành khi những cô cậu học sinh bắt đầu "vỡ lòng" các bài học đầu tiên của cuộc đời.
Cuốn sách chính là món quà mà tác giả Kitagawa Yashushi dành tặng mẹ vợ và cậu học trò mà ông hằng yêu quý. Sự ra đi của họ đã khiến cho ông suy nghĩ về sợi dây nhân sinh ngắn ngủi và những rủi ro bất chợt luôn song hành trong cuộc đời chúng ta. Bởi vậy, thay vì chờ đợi ngày mai, chúng ta hãy sống hết mình ở “ngày hôm nay”.
Và hơn thế nữa, chính là việc: “Tôi muốn trở thành một người khiến bất cứ ai có duyên gặp gỡ cảm thấy tuyệt vời vì được quen biết một người như thế.”
Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến là tác phẩm thứ 2 của nhà văn Kitagawa Yasushi. Ngay khi xuất bản vào năm 2006, cuốn sách trở thành best-seller và là hiện tượng với trên 90.000 bản.
Điều đó chứng minh cho việc không cần nhất thiết phải có một cốt truyện hồi hộp, một nhân vật khác người, không cần những tiểu xảo hay phép chơi chữ cầu kì, mà sức hút của một quyển sách đến từ chính bản thân nó. Chỉ cần chứa đựng sự chân thành, thì thông điệp tác giả muốn gửi gắm nhất định sẽ chạm đến trái tim người đọc.
Người ta vẫn nói, mọi cuộc gặp gỡm hạnh ngộ trên đời đều phần nào bắt đầu từ hai chữ "nhân duyên". Tuy nhiên, cũng tồn tại những cuộc gặp gỡ đã được lên kế hoạch từ trước, xuất phát từ ý niệm con người, chỉ chờ một "cái cớ", một dịp hoàn hảo để tiếp cận người mình mong muốn. Đó cũng chính là cách cô bạn xinh đẹp Haruka xích lại gần hơn với Yousuke - chàng trai cô hầm mến mộ đã lâu.
“Nhưng một đời người sẽ có gì xảy ra và xảy ra lúc nào thì không ai biết trước được. Mọi người đều nghĩ ngày mai sẽ tới như một điều hiển nhiên. “Trên đời này chẳng ai có thể đảm bảo ngày mai sẽ đến” – đó là lý do vì sao tác giả Kitagawa Yashushi sắp xếp những cuộc gặp gỡ của đôi bạn trẻ vừa vô tình, vừa hữu ý, vừa có nét ngây thơ của mối tình đầu, lại vừa giàu triết lý như đã tâm đầu ý hợp từ rất lâu.
Tinh thần Nhật Bản thể hiện rất rõ qua nhịp độ, qua văn phong của truyện. Đó là sự mềm hiền và nhẫn nại, không chỉ từ hành động mà còn bởi suy nghĩ. Cho dù cả Haruka và Yousuke đều có những khúc mắc, hoài bão và mơ ước riêng, ngay cả họ cũng biết rồi mình sẽ phải bước trên chính con đường mình chọn, nhưng xuyên suốt câu chuyện, không hề có tranh luận gay gắt. Như một cơn mưa buổi sáng - đó chính là lời ví von về mối tình đầu, về Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến.
Mỗi lần Haruka gặp Yosuke, cô đều gấp tặng cậu chiếc máy bay giấy, kèm theo đó là một bài học nhỏ về những ước mơ, những triết lý đơn giản mà sâu sắc trong cuộc đời. Trùng hợp sao, Haruka - theo một vài cách dịch nghĩa, có nghĩa là "hương thơm mùa xuân". Và Haruka cũng trùng với tên của Thuỷ Thuỷ Sao Thiên Vương, chiến binh của bầu trời trong manga đình đám Sailor Moon. Ngay chính bản thân Haruka của Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến cũng nhẹ nhàng, dịu êm và có tâm hồn mênh mông, rộng mở như bầu trời trong một ngày mùa xuân vậy.
Không phải những cuốn sách "dày cộp" chứa đầy những triết lý dạy dỗ về cách kiếm tiền, cách làm thế nào để thành công. Cũng không phải tiểu thuyết đôi mươi ngôn tình sướt mướt. Đôi lúc, những cuộc trao đổi dung dị và hoà hợp của 2 cô cậu thiếu niên sẽ làm bạn nhận ra một điều gì đó thật ý nghĩa trong cuộc sống của mình.
Một cuốn sách dành cho những ai đang chơi vơi và phân vân giữa việc tìm kiếm ước mơ và thực hiện ước mơ của mình, cho những ai luôn hướng đến tương lai, nghĩ về quá khứ mà chưa biết hạnh phúc đôi khi nằm ngay ở phút giây hiện tại.
Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến, liệu bạn có quay sang nhìn thật kỹ, nhớ thật lâu người đang ngồi bên cạnh? Để biết rằng, phải là duyên lành thì giữa biển người ta mới có thể có cơ hội gặp gỡ, song hành cùng nhau. Để biết, nếu trăm năm là hữu hạn, thì phút giây bây giờ không dài hơn một bước chuyển của kim giây đồng hồ, và biết trân quý những điều đang xảy ra, dù là sự ươm mầm của một giấc mơ nhỏ bé nhất.
Ánh Mai
Ngày mai không đến thì trái tim, cậu có còn nồng nhiệt không?
Bìa sách khiến tôi khá tò mò, khi tựa đề là Nếu ngày mai không bao giờ đến, lại kèm thêm câu trích dẫn: “Bắt đầu từ ngày mai, hãy sống một cuộc đời khác so với trước đây”, hai điều đó chẳng phải đối lập nhau sao? Rõ ràng nếu không có ngày mai thì làm sao bắt đầu một cuộc sống khác? Liệu ai là người không có ngày mai và ai may mắn có thêm ngày mới để cố gắng? Càng đọc tôi lại càng nhận ra mọi thứ được phủ lên thứ ánh sáng quá rực rỡ, những bài học đan xen trong sách tuyệt vời đến mức tôi cứ muốn được đắm chìm mãi để hiểu được nhiều thứ hơn. Tác giả Kitagawa Yasushi đã tốt nghiệp trường đại học Tokyo và trở thành giáo viên tại Nhật. Với tôi, cách kể những câu chuyện thật nhẹ nhàng cùng những bài sâu sắc được lồng ghép sâu sắc khiến tôi tin ông là người thầy rất tuyệt vời. Tôi cũng nghĩ, nếu là học trò của ông thì chắc chắn sẽ học được rất nhiều thứ hay ho cho mà xem.
Tôi ước gia đình mình cũng có một tiệm sách nhỏ với rất nhiều đầu sách thú vị như Yousuke, được đắm chìm trong sách và ngửi thấy mùi giấy thơm luôn là một trong những mong ước lớn nhất cuộc đời tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ Yousuke hẳn là một con mọt sách chính hiệu, nhưng điều đó hoàn toàn ngược lại – cậu chẳng mấy khi động tay vào bất cứ cuốn sách nào. Tôi thực sự thất vọng khi nghe cậu kể như vậy, giống như nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon nhưng cậu chẳng buồn ăn. Cậu lười biếng hay ngán ngẫm việc đọc sách? Tại sao con trai luôn nghĩ việc tham gia đội bóng mới ngầu, trong khi đọc sách cũng khiến họ trở nên quyến rũ hơn rất nhiều? Đã vậy cậu còn là người chẳng quan tâm đến tương lai hay chú trọng mơ ước của mình, mọi thứ được lựa chọn qua loa đáng kinh ngạc, cuộc sống như vậy thì tuổi trẻ còn gì?
Thật may khi Haruka đã xuất hiện, cô gái luôn mặc trên người những bộ váy trắng và say mê tìm tòi những điều mới mẻ từ papa của mình cũng như sách. Haruka giống cơn gió mùa thu thổi vào cuộc sống nhàm chán của Yousuke, giúp cậu nhận ra mình đã bỏ qua quá nhiều thứ tốt đẹp và ngay bây giờ nên bắt đầu cuộc sống mới. Nhờ có Haruka mà Yousuke đã đọc sách ở cửa hiệu, dù có hơi thực dụng khi việc này nhằm mục đích tìm hiểu thêm người con gái mà cậu để ý nhưng còn hơn là chẳng bao giờ chịu đọc, phải không? Tôi đã thử tưởng tượng ra độ thu hút của Haruka, kiểu một cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại bí ẩn và quyến rũ người khác bằng thứ ánh sáng tuyệt vời như được phát ra từ chính con người cô. Hẳn là cô cũng rất điềm đạm và trông có vẻ chững chạc hơn Yousuke rất nhiều, dù cho hai người bằng tuổi nhưng những thứ cô nói ra đều khiến người khác kinh ngạc. Cô dường như từ lâu đã vạch được hướng đi của mình, trong khi Haruka mãi loay hoay với câu chuyện tương lai. Vậy liệu Yousuke có thể trở thành một người có hoài bão và sống hết mình nhờ Haruka không?
Nhờ cuốn sách mà Haruka mua ở cửa tiệm của bố Yousuke mà cả hai trở nên thân thiết với nhau hơn. Họ bắt đầu gặp mặt và hẹn hò thường xuyên hơn, mỗi ngày Haruka lại mang đến một chiếc máy bay giấy đủ màu và kể những mẩu chuyện rất thú vị từ papa của mình với những thông điệp tưởng đơn giản mà lại vô cùng sâu sắc. Dù mỗi lần gặp nhau chỉ được một tiếng, nhưng tôi luôn có cảm giác cô đã giúp Yousuke nhận ra được rất nhiều điều mới mẻ, đánh thức con người đặc biệt lâu nay ngủ quên trong cậu. Không biết cảm giác được khai sáng bằng cách dịu dàng như thế sẽ thú vị như thế nào nhỉ? Vừa được ở cạnh người mình yêu thương, vừa được học những điều mà bản thân đã bỏ qua như vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Người cha bí mật của Haruka quả thực đã dạy cho cô rất nhiều bài học ý nghĩa, từ việc đơn giản như biết điều mình thực sự muốn, rồi cách biến ước mơ thành sự thật đến làm thế nào để trở thành người hấp dẫn. Haruka đã giúp Yousuke hiểu ra 7 điều thú vị, bạn cũng sẽ bị thu hút thôi vì nó thực sự quá hoản hảo và đáng để chúng ta lưu tâm. Trong số đó, tôi tin bạn sẽ thích thú hai bài học “Sự thật về thành công tài chính. Cách đọc từ yên” và “Hãy trở thành người có sức cuốn hút. Biến rắc rối thành cá tính”. Chúng ta vẫn quen nghĩ để đạt được thứ mình muốn thì ta phải dùng đến tiền chứ chưa từng nghĩ “Không phải là ta trả tiền để đạt thứ mình mong muốn. Là ta đang gửi lại lời cảm ơn đến những người đã góp công sức vào sản phẩm đó”. Cách dạy con như thế chẳng phải kỳ lạ lắm sao? Nhưng bạn có từng nghĩ về việc đó chưa? Hẳn là chưa đâu nhỉ, cách nhìn này hoàn toàn khác so với những gì chúng ta được học từ ba mẹ hay thầy cô. Tôi thật không biết ở Nhật có phải tất cả trẻ em đều được dạy như vậy không, nhưng đó là điều thật tuyệt. Câu chuyện xoay quanh chiếc hamburger 180 yên và số lời cảm ơn tương ứng sẽ khiến bạn thích thú cho xem. Về bài học thứ hai mà tôi nhắc đến: “Hãy biến hạn chế thành điểm quyến rũ”, câu chuyện đơn giản xoay quanh căn nhà gỗ được làm thủ công bị lem màu và nhiều lỗ hỏng. Bạn sẽ làm gì khi làm ra một sản phẩm khiếm khuyết như vậy? Vứt nó đi và tạo căn nhà đẹp hơn hay bỏ cuộc? Haruka đã nghĩ đến việc thắp đèn bên trong ngôi nhà và tạo ra những vệt sáng vô cùng lấp lánh, những lỗ hỏng phút chốc trở thành cá tính riêng của ngôi nhà ấy. Chúng ta cũng vậy, dẫu có gặp bao nhiêu thất bại thì cũng đừng bỏ cuộc, hãy dùng ngọn lửa trong tim mình thắp sáng tất cả những ngõ cục để mọi mâu thuẫn và những vết thương trở thành một phần cá tính khiến chúng ta quyến rũ nhất. Tôi tin bạn sẽ làm được và tôi cũng luôn cố gắng như thế.
Mỗi bài học được viết vào những chiếc máy bay đủ màu gắn liền với câu chuyện hay kỷ niệm nhỏ của Haruka và cha. Tôi đã rất ngưỡng mộ ông. Ông chắc chắn phải là người đàn ông rất tuyệt vời bởi để dạy con mình những điều như thế chẳng phải dễ dàng gì. Càng thích thú tôi càng tò mò về ông, chỉ tiếc là Haruka quá bí ẩn nên cần phải đi đến tận cùng mới có thể nhận ra đám mây xám đang ẩn dưới ánh sáng lấp lánh mà cô khoác lên người.
Khi nghe Haruka nói “Mình cần phải quyết định nên theo papa hay là theo mẹ”, tôi đã nghĩ đến một gia đình đổ vỡ. Tôi cũng không biết liệu theo papa thì Haruka có thể tiếp tục ở bên cạnh Yousuke hay không? Cậu ấy chắc chắn sẽ rất buồn nếu cô phải chuyển đi, bởi từ lần đầu tiên gặp Haruka đã nhanh chóng chiếm vị trí hết sức quan trọng trong lòng của Yousuke rồi. Cậu lúc nào cũng muốn được ở cạnh cô lâu hơn một chút, nhìn thấy cô vui vẻ và khỏe mạnh. Nhưng “Thứ duy nhất con người ta không thể quyết định trong cuộc đời này là khi nào mình sẽ qua đời”, tôi không thích nói về cái chết nhưng rõ ràng mọi thứ vẫn diễn ra như sự sắp đặt của số phận và con người mãi chẳng thể đoán trước được sự ra đi của mình.
Bạn sẽ làm gì nếu ngày mai không bao giờ đến? Bạn sẽ thế nào nếu hôm nay còn gặp người đó và ngày mai họ mãi mãi dừng lại cuộc đời mình ở đó? Tôi đã từng chứng kiến người thân của mình ra đi đột ngột như thế, rõ ràng chiều bà vẫn khỏe nhưng tối đó thì bà tôi bị tai biến mạch máu não và mất khi chưa đến bệnh viện. Lúc đó, chẳng ai tin cả, mọi người hoàn toàn rơi vào trạng thái lơ lửng vì không thể chấp nhận sự thật. Tôi cũng không tin Haruka mang trong khối u não ác tính và papa của cô chính là quyển nhật ký mà trước khi mất ông đã để lại cho cô. Tôi thực sự không biết Haruka đã chấp nhận “papa” của mình như thế nào, một quyển nhật ký đầy ắp những điều mà người cha thực sự muốn truyền đạt đến con gái có sức mạnh ghê gớm như vậy sao? Cảm giác ông vẫn luôn ở đó, chỉ là không nhìn thấy hay ôm ấp được nhưng lời nói và ước nguyện của ông đã thấm vào từng giọt máu của Haruka. Cô thở và sống bằng thứ tình yêu tưởng đã chết mà vẫn luôn sống mãi của cha mình. Tôi lúc ấy muốn khóc kinh khủng, tại sao Kitagawa Yasushi lại có thể viết nên những điều buồn bã nhưng đẹp đẽ đến vậy. Không hề bi lụy mà đầy sự xót xa, giá như căn bệnh ấy không ám vào người Haruka thì hẳn là cô ấy sẽ hạnh phúc vô cùng.
Haruka có hẹn với Yousuke vào ngày mai, nhưng nó đã không bao giờ đến vì cô phải đi với papa, tuổi 18 của cô chỉ có một yêu thương duy nhất dành cho cậu, đó là điều diệu kỳ nhất. Hơn nữa, lá thư cuối cùng ấy không biết đã khiến Yousuke rơi bao nhiêu nước mắt, tôi tin rằng nhờ những lời thỉnh cầu của Haruka mà cậu mới có thể trở thành một họa sĩ tài ba. Từ một cậu học sinh không có định hướng và lựa chọn cuộc đời qua loa, Yousuke đã phấn đấu rất nhiều, nỗ lực học vẽ và tiếng Anh điên dại để hoàn thành ước mơ của chính mình. Không chỉ vậy, sau khi nghe Haruka nhắc mãi về papa của cô, cậu cũng bắt đầu nói chuyện với ba mình nhiều hơn. Tâm hồn của Yousuke lúc Haruka ra đi chắc hẳn sẽ rất buồn, nhưng có một thứ ánh sáng đã được thắp lên và càng ngày càng phát ra sức mạnh lớn để đánh bại những khó khăn.
Tôi đã đọc hai tác phẩm của Kitagawa Yasushi, mỗi câu chuyện đều mang giọng văn rất dịu dàng nhưng lại đưa bạn qua hết đoạn cảm xúc rất chân thật, từ vui vẻ cho đến tiếc nuối tất cả được trộn lẫn rất tinh tế. Đặc biệt mỗi khi gấp sách lại trong lòng tôi luôn cảm thấy vô cùng dễ chịu bởi những bài học vô cùng sâu sắc từ câu chuyện của ông. Bản thân cũng muốn sống chậm lại, nghĩ khác hơn trước và biết “giữ niềm tin son sắt vào ước mơ tương lai” của tôi.
“Trên đời này chẳng ai có thể đảm bảo ngày mai sẽ đến”, vậy nên xin bạn hãy sống trọn vẹn hôm nay với trái tim nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ.