Quartet là một phim truyền hình mà nếu bạn vượt qua hết tập 1 mà không bỏ cuộc, không tua, không ngủ gật, không thấy chán thì sẽ xem trọn vẹn tới tập 10 một cách hài lòng.
Phim tuy không có yếu tố nhạy cảm nào nhưng lại khá...
Quartet là một phim truyền hình mà nếu bạn vượt qua hết tập 1 mà không bỏ cuộc, không tua, không ngủ gật, không thấy chán thì sẽ xem trọn vẹn tới tập 10 một cách hài lòng.
Phim tuy không có yếu tố nhạy cảm nào nhưng lại khá kén khán giả. Bởi dù là phim âm nhạc, ước mơ nhưng câu chuyện chẳng phải kể về nhóm các bạn trẻ tóc xoăn má hồng theo đuổi giấc mơ nghệ thuật. Vì vậy, phim sẽ không phải là một lựa chọn hay cho những ai muốn ngắm dàn trai xinh gái đẹp đang được tích cực lăng xê dạo gần đây, xem họ “cảm nắng” nhau thế nào trên màn ảnh. Dàn diễn viên chính đều là những gương mặt đã có tuổi đời lẫn tuổi nghề: Matsu Takako, Mitsushima Hikari, Matsuda Ryuhei, Takahashi Issei mà nét đẹp của họ nằm ở diễn xuất nhiều hơn là ngoại hình. Thế nên, đã đi qua lứa tuổi ẩm ương hay một, vài lần biết đánh mất và vụt mất, bạn sẽ dễ tiếp nhận và cảm thấy phim thật sự thú vị và sâu sắc.
Như giới thiệu, phim chính xác chỉ là câu chuyện của bốn con người đã ở phía bên kia con dốc của cuộc đời hội ngộ, hợp tác và gắn bó với nhau bởi một niềm đam mê chơi nhạc cụ. Đó là một chị chơi violin có tên và họ đọc giống y xì nhau: Maki Maki. Anh chồng của chị đã bỏ đi đã một năm và đôi tất anh ta bỏ lại trên sàn nhà vẫn nằm đó suốt một năm dù chị chẳng phải kiểu người người lôi thôi. Chị ăn nói rất nhỏ nhẹ, dịu dàng và suy nghĩ hơi tiêu cực, lại ít nêu lên quan điểm nhưng một khi tham gia góp lời thì luôn khiến người ta bối rối vì chí lí. Anh cháu của chủ nhà tên Beppu Tsukasa, là con nhà giàu và có truyền thống âm nhạc nhưng lại chỉ muốn làm nhân viên ở tiệm bánh rán và chơi violin. Hễ tập trung động não quá thì anh hay bất giác xắn tay áo dài thành sát nách, đôi khi đổi sang xắn quần lên tới bẹng. Kế đến là cô Sebuki Suzume có thói quen cởi vớ thì mới chơi cello thoải mái được. Cô nghiện sữa gói, thất nghiệp, phần lớn thời gian trong ngày cô chỉ dành để ngủ nên lúc nào đầu tóc cũng bù xù, ăn mặc cũng xuề xòa nhưng khi cầm đàn lên thì bỗng xinh đẹp xuất thần. Cuối cùng là anh chàng Iemori Yutaka tính khí cố chấp, hay tranh luận nhưng không thấy quá khó khăn nếu mặc quần âu mà không mặt quần lót. Tiêu chí chọn việc làm thêm của anh bị chi phối bởi sự yêu thích của anh dành cho đồng phục. Các nhân vật ấy đều có-vấn-đề và các vấn đề của họ đủ khiến người ta chẳng thốt nên lời mà chỉ còn biết khóc cười, suy ngẫm.
Cách dẫn dắt câu chuyện của Quartet rất biết “đánh lừa” người xem, nhất là bầu không khí bí ẩn xung quanh lời nói, hành xử của từng nhân vật. Ban đầu, bạn sẽ dễ có cảm tưởng mình đang xem phim kiểu trinh thám, tội phạm mà ai cũng đáng nghi và diễn quá sâu. Dần dà, bạn ngộ ra à, thứ mình đang xem đúng là phim tình cảm lãng mạn rồi nhưng nhiều khi bạn lại có cảm tưởng diễn biến câu chuyện sao mà hài hước tinh tế quá. Nhưng đến lúc bạn tưởng mình hết bị lừa rồi thì một bí mật nữa lại được hé lộ.
Đừng sợ những bản nhạc lí, những nguyên tắc chơi nhạc phức tạp, những chi tiết quá chuyên môn khiến bạn nhức đầu bởi vì phim chỉ chiêu đãi bạn những bản nhạc cổ điển có giai điệu du dương. Bạn cũng đừng đi tìm lyrics của OST vì sẽ càng khiến bạn nghiện nó hơn thôi.
Quartet là phim có yếu tố âm nhạc nhưng thoại mới là thứ chiếm nhiều nhất trong phim. Khi các nhân vật gặp nhau, họ thoại nhiều hơn hành động. Chủ đề trò chuyện của họ cũng rất tràn lan. Tuy nhiên, từ mấy mẩu chuyện nghiêm túc, kì cục, vô thưởng vô phạt của họ, bạn nhặt được rất nhiều câu triết lí đắt giá rơi ra. Tất cả là nhờ vào công của biên kịch Sakamoto Yuji.
Chẳng có nhiều cảnh, địa điểm trong Quartet và ngôi biệt thự gỗ chìm trong mùa đông chính là nơi bạn buộc phải xem trong phần lớn thời lượng phim. Nhưng cái hay và cái tài của đạo diễn Doi Nobohiro chính là khiến tầm nhìn người xem chỉ có thể lẩn quẩn trong nhà nhưng không tạo cho họ cảm giác ngột ngạt. Bởi vì phim được dựng cảnh rất chi tiết, tỉ mỉ, màu phim lại đẹp và ấm.
Quartet không lãng mạn, ngọt ngào nhưng ấm áp và gần gũi. Phim không triết lí kiểu hàn lâm nhưng lại giúp người xem tích lũy được nhiều bài học cư xử, về ước mơ, hạnh phúc rất giản dị, sâu cay. Âm nhạc, lắng đọng, thực tế? Nếu bạn thích những điều ấy thì Quartet dành cho bạn.
Quartet – Bản hòa tấu độc đáo
Quartet là một phim truyền hình mà nếu bạn vượt qua hết tập 1 mà không bỏ cuộc, không tua, không ngủ gật, không thấy chán thì sẽ xem trọn vẹn tới tập 10 một cách hài lòng.
Phim tuy không có yếu tố nhạy cảm nào nhưng lại khá kén khán giả. Bởi dù là phim âm nhạc, ước mơ nhưng câu chuyện chẳng phải kể về nhóm các bạn trẻ tóc xoăn má hồng theo đuổi giấc mơ nghệ thuật. Vì vậy, phim sẽ không phải là một lựa chọn hay cho những ai muốn ngắm dàn trai xinh gái đẹp đang được tích cực lăng xê dạo gần đây, xem họ “cảm nắng” nhau thế nào trên màn ảnh. Dàn diễn viên chính đều là những gương mặt đã có tuổi đời lẫn tuổi nghề: Matsu Takako, Mitsushima Hikari, Matsuda Ryuhei, Takahashi Issei mà nét đẹp của họ nằm ở diễn xuất nhiều hơn là ngoại hình. Thế nên, đã đi qua lứa tuổi ẩm ương hay một, vài lần biết đánh mất và vụt mất, bạn sẽ dễ tiếp nhận và cảm thấy phim thật sự thú vị và sâu sắc.
Như giới thiệu, phim chính xác chỉ là câu chuyện của bốn con người đã ở phía bên kia con dốc của cuộc đời hội ngộ, hợp tác và gắn bó với nhau bởi một niềm đam mê chơi nhạc cụ. Đó là một chị chơi violin có tên và họ đọc giống y xì nhau: Maki Maki. Anh chồng của chị đã bỏ đi đã một năm và đôi tất anh ta bỏ lại trên sàn nhà vẫn nằm đó suốt một năm dù chị chẳng phải kiểu người người lôi thôi. Chị ăn nói rất nhỏ nhẹ, dịu dàng và suy nghĩ hơi tiêu cực, lại ít nêu lên quan điểm nhưng một khi tham gia góp lời thì luôn khiến người ta bối rối vì chí lí. Anh cháu của chủ nhà tên Beppu Tsukasa, là con nhà giàu và có truyền thống âm nhạc nhưng lại chỉ muốn làm nhân viên ở tiệm bánh rán và chơi violin. Hễ tập trung động não quá thì anh hay bất giác xắn tay áo dài thành sát nách, đôi khi đổi sang xắn quần lên tới bẹng. Kế đến là cô Sebuki Suzume có thói quen cởi vớ thì mới chơi cello thoải mái được. Cô nghiện sữa gói, thất nghiệp, phần lớn thời gian trong ngày cô chỉ dành để ngủ nên lúc nào đầu tóc cũng bù xù, ăn mặc cũng xuề xòa nhưng khi cầm đàn lên thì bỗng xinh đẹp xuất thần. Cuối cùng là anh chàng Iemori Yutaka tính khí cố chấp, hay tranh luận nhưng không thấy quá khó khăn nếu mặc quần âu mà không mặt quần lót. Tiêu chí chọn việc làm thêm của anh bị chi phối bởi sự yêu thích của anh dành cho đồng phục. Các nhân vật ấy đều có-vấn-đề và các vấn đề của họ đủ khiến người ta chẳng thốt nên lời mà chỉ còn biết khóc cười, suy ngẫm.
Cách dẫn dắt câu chuyện của Quartet rất biết “đánh lừa” người xem, nhất là bầu không khí bí ẩn xung quanh lời nói, hành xử của từng nhân vật. Ban đầu, bạn sẽ dễ có cảm tưởng mình đang xem phim kiểu trinh thám, tội phạm mà ai cũng đáng nghi và diễn quá sâu. Dần dà, bạn ngộ ra à, thứ mình đang xem đúng là phim tình cảm lãng mạn rồi nhưng nhiều khi bạn lại có cảm tưởng diễn biến câu chuyện sao mà hài hước tinh tế quá. Nhưng đến lúc bạn tưởng mình hết bị lừa rồi thì một bí mật nữa lại được hé lộ.
Đừng sợ những bản nhạc lí, những nguyên tắc chơi nhạc phức tạp, những chi tiết quá chuyên môn khiến bạn nhức đầu bởi vì phim chỉ chiêu đãi bạn những bản nhạc cổ điển có giai điệu du dương. Bạn cũng đừng đi tìm lyrics của OST vì sẽ càng khiến bạn nghiện nó hơn thôi.
Quartet là phim có yếu tố âm nhạc nhưng thoại mới là thứ chiếm nhiều nhất trong phim. Khi các nhân vật gặp nhau, họ thoại nhiều hơn hành động. Chủ đề trò chuyện của họ cũng rất tràn lan. Tuy nhiên, từ mấy mẩu chuyện nghiêm túc, kì cục, vô thưởng vô phạt của họ, bạn nhặt được rất nhiều câu triết lí đắt giá rơi ra. Tất cả là nhờ vào công của biên kịch Sakamoto Yuji.
Chẳng có nhiều cảnh, địa điểm trong Quartet và ngôi biệt thự gỗ chìm trong mùa đông chính là nơi bạn buộc phải xem trong phần lớn thời lượng phim. Nhưng cái hay và cái tài của đạo diễn Doi Nobohiro chính là khiến tầm nhìn người xem chỉ có thể lẩn quẩn trong nhà nhưng không tạo cho họ cảm giác ngột ngạt. Bởi vì phim được dựng cảnh rất chi tiết, tỉ mỉ, màu phim lại đẹp và ấm.
Quartet không lãng mạn, ngọt ngào nhưng ấm áp và gần gũi. Phim không triết lí kiểu hàn lâm nhưng lại giúp người xem tích lũy được nhiều bài học cư xử, về ước mơ, hạnh phúc rất giản dị, sâu cay. Âm nhạc, lắng đọng, thực tế? Nếu bạn thích những điều ấy thì Quartet dành cho bạn.