Cuối Dòng Sông - Có ai đó đem phần lương thiện đến ủi an cho một tâm hồn thương tổn
River’s End là novel ít chương nhất trong tất cả các novel tôi từng đọc của Konohara Narise nhưng những cảm xúc đẹp đẽ về tác phẩm lại rất nhiều. Tôi, đã có vô vàn điều muốn viết ra nhưng chỉ sợ rằng ngôn từ mình không thể diễn tả hết những...
River’s End là novel ít chương nhất trong tất cả các novel tôi từng đọc của Konohara Narise nhưng những cảm xúc đẹp đẽ về tác phẩm lại rất nhiều. Tôi, đã có vô vàn điều muốn viết ra nhưng chỉ sợ rằng ngôn từ mình không thể diễn tả hết những gì cảm thấy.
Konohara Narise viết chuyện tình này với nhân vật đang độ tuổi teen nhưng ý tứ thì không hời hợt, sến súa một chút nào. Lời thoại, tình huống, miêu tả ngoại cảnh và nội tâm đều rất đẹp, rất giàu lay động. Togame và Ninomiya đến bên nhau tự nhiên như một chuyện tình gà bông, tính cách hai người lại rất bổ sung cho đối phương, ngoại hình lại tương xứng. Ngay từ đầu đã nảy sinh cảm giác muốn ship họ - điều chưa từng có ý định sớm như thế khi đọc các tác phẩm trước đó của tác giả. Bởi thế nên dù bối cảnh cũng vẫn là sự khắc nghiệt đặc biệt thường thấy trong văn chương của Konohara, cuộc đời nhân vật chính luôn đầy nỗi đau nhưng để nói về mối tình đầu này giữa Togame và Ninomiya thì tôi chỉ nghĩ đến từ “ngọt ngào”. Sự trân trọng trong cái cách họ đối xử với nhau, ở bên nhau chắc chắn sẽ khiến trái tim bất cứ ai thậm chí chẳng phải là hủ cũng phải rung lên vì những tình cảm chân thành quá đỗi, lành mạnh quá chừng giữa Togame và Ninonmiya.
Còn khi đặc tả những nỗi đau, tác giả lại gây được cảm giác cực kì chân thực, vừa xót xa vừa đẹp lạ lùng. Những nỗi buồn không xõa ra ồ ạt bằng những từ ngữ nặng nề mà thông qua những câu văn như bất lực, như chấp nhận, chúng lặng lẽ thít chặt lồng ngực người ta. Tôi thực sự đã vừa như tan chảy vì độ dễ thương của couple nhân vật chính lại vừa xúc động rơm rớm nước mắt vì câu chuyện buồn của tác phẩm này.
Dù chỉ nằm ở tuyến nhân vật phụ nhưng nhân vật Togame Koharu đã làm tôi thương cảm vô cùng. Có thể Koharu chỉ là cô gái ít học, không xinh xắn lại từng nóng vội đổ tội oan cho Togame và đuổi cậu ra khỏi nhà. Thế nhưng, trong cảm nhận của tôi, Koharu lại là một cô gái vừa đẹp, vừa cao thượng lại cũng vừa thật đáng thương. Vẻ đẹp hữu hình của cô ấy gây ấn tượng nhất chính là lúc cô tập trung cắt tóc cho Ninomiya Hiroshi và lúc đứng khóc trên cầu. Khi Koharu say mê cầm kéo, vui vẻ khi thành quả của mình được yêu thích, dường như cả người cô đang tỏa ra một thứ ánh sáng. Ánh sáng của hân hoan đã khiến gương mặt khắc khổ của Koharu trở nên thoải mái hơn, nụ cười cũng bất ngờ rạng rỡ, tự nhiên hơn. Khi cô đứng khóc trên cầu, cô mang một nét đẹp buồn bã, rung động đến nghẹn ngào. Lúc đấy, trông Koharu thật giống một cô gái bình thường biết biểu lộ sự đau khổ, biết rơi lệ, không che giấu bản chất yếu đuối vốn dĩ nữa. Những giọt nước mắt cứ liên tục trào ra, cô cứ nức nở với đôi tay lạnh cóng khiến người ta thật chỉ muốn kéo cô vào lòng, che chở cho tấm thân yếu mềm đã gánh gồng quá sức đó.
Koharu của tôi đã thiệt thòi biết bao, đã chịu đựng biết bao. Là một cô gái mảnh khảnh mà Koharu phải luôn cật lực kiếm sống, đảm đương cho cả gia đình nghèo khó. Công bằng mà nói, dĩ nhiên là Koharu tủi cực hơn Shunji rất nhiều. Cậu là con trai nên có thể xuề xòa một chút cũng không sao nhưng Koharu đã luôn mặc đồ cũ - người - mới - mình trong ngần ấy năm. Koharu phải quần quật làm việc đến nỗi chưa từng có thời gian để tìm hiểu một đối tượng hẹn hò nào. Sống trong túng thiếu quá lâu, tính cách của cô cũng ít nhiều từ dè xẻng, com kỉnh trở nên hà tiện thái quá, từ nhẫn nhịn vượt ngưỡng mà trở nên gắt gỏng, cau có. Điều ấy đã khiến cô dễ dàng hiểu lầm Shunji, vô tình tổn thương cậu. Tuy nhiên, lí do Koharu kích động đến thế cũng vì cô quá tin tưởng cậu, mà một khi càng tin tưởng sẽ càng sợ hãi bị dối lừa. Koharu cố gắng được đến hiện tại cũng chỉ vì cuộc sống của hai đứa em trai, cố gắng trả nợ để cho tương lai của hai em sáng sủa hơn. Bản thân đã không thể được đến trường, không thể xúng xính như bè bạn nhưng Koharu luôn mong muốn em trai mình có thể tốt nghiệp đàng hoàng, sau này có thể tìm được việc làm đỡ nhọc sức hơn cô. Thậm chí đã chuẩn bị sẵn kế hoạch biến vụ tự sát của mình thành tai nạn để Shunji nhận tiền bảo hiểm mà thanh toán nơ nần. Thế nên, ngay khi nghi ngờ Shunji trộm tiền, Koharu đã thất vọng thật nhiều, đã ngỡ rằng mình bị phản bội bởi người mình yêu luôn muốn bảo vệ. Tôi không hề trách Koharu lỡ lời với em mình, tôi cũng không cách nào chỉ trích Shunji. Làm sao tôi có thể làm thế với Koharu trọn đời bất hạnh? Và Shunji cũng đã rất mệt mỏi với công việc của mình đó thôi. Chỉ tiếc là, Koharu đã chịu đựng quá lâu, Shunji thì còn chưa đủ lớn để có thể giúp được cho cô ấy hơn những gì cậu đã làm. Cái nắm tay của cậu hôm ấy đã sưởi ấm cho Koharu rồi, nhưng chỉ tại nghịch cảnh lạnh lùng quá mà thôi.
Tôi đã nghĩ, một cách bất lực và đau lòng, nếu cả gia đình mất đi, chắc chắn Koharu sẽ lập tức chết theo họ chứ không trở nên mạnh mẽ hơn như Shunji được. Ở Shunji có ý thức sống rõ rệt. Cậu hoảng sợ, kinh tởm tâm địa của tay xã hội đen xấu xa và liền nghĩ cách trốn thoát gã. Lối suy nghĩ và hành động của cậu mang tính phản xạ tự vệ bình thường của con người. Còn với Koharu, sự kiện tai nạn ô tô chỉ như một khúc ngoặt đến sớm bất ngờ. Cuộc đời cô đã từ lâu không còn là sống vì chính bản thân mình nữa, cô đã quên mất ý nghĩa cơ bản ấy của sự sống. Nên là, mục tiêu để sống không còn nữa, thế gian đâu có điều gì đáng lưu luyến nữa, đâu còn ai xứng đáng để cô gái nhỏ ấy nguyện đem sinh mạng ra bảo vệ. Tôi thương quá Koharu vừa hơn hai mươi đã chết đi khi chưa từng biết mùi hạnh phúc, mọi tâm nguyện cũng chưa kịp hoàn thành. Tác giả đã viết ra cuộc đời Koharu không có ánh sáng, không có một ai đỡ nâng, an ủi. Nhưng một chút gì đó, nếu có thể gọi là may mắn hay ân huệ, thì đó là bà đã để cô chết đi như thế thay vì trót lọt với kế hoạch hi sinh của mình. Sẽ bi đát hơn nếu như Koharu phải tìm đến cái chết, Shunji phải bị giày vò hơn với ý nghĩ chính mình đã gián tiếp hại chết chị ruột của mình. Thôi thì, tôi chỉ có thể mơ tưởng về một nhà tạo mẫu tóc tên Togame Koharu có vóc dáng mảnh mai với gương mặt sáng bừng đang làm thứ mình thích bằng đôi tay mềm mại của mình.
Truyện của Konohara sensei dường như lúc nào cũng thế: dù không phải là tất cả mọi nhân vật đều nhận được nhưng luôn có một ai đó đem phần lương thiện trong mình đến ủi an cho một tâm hồn thương tổn nào đó. Ninomiya Hiroshi chính là thiên thần trong bóng đêm cuộc đời của Togame Shunji. Thiên thần ấy không sở hữu những năng lực phi thường nhưng phẩm cách cũng không phi thực chút nào. Ninomiya quá đáng yêu và thánh thiện nhưng cũng yếu đuối và ồn ào. Tuy nhiên, cậu nói nhiều thật nhưng tôi lại thấy cậu nói cái gì cũng dễ thương và vô hại. Cậu không chê bai gia cảnh của Togame, không kì thị Togame. Ngược lại, cậu còn nghĩ tốt về Togame, thấy cậu ấy thật chín chắn, thật tốt bụng và muốn làm thân với con người lạnh lùng đó, bị chê phiền phức cũng không giận. Ninomiya đã chân thành xem Togame là bạn, đối xử tử tế với Togame. Togame nhờ có cậu mà nhận được một người bạn, có được một tình bạn thuần khiết, không vụ lợi.
Vào cái đêm phát sinh những chuyện ngoài ý muốn giữa Togame và Ninomiya, tôi đã sợ vô cùng hành động ôm mặt khóc và quát Togame của Ninomiya chính là sự căm hận. Nếu vậy, tất cả những thứ trong cuộc hội ngộ nhiều năm sau giữa họ sẽ chỉ toàn là tổn thương. Thế nhưng, những lời bao dung Ninomiya của năm ba mươi tuổi dành cho Togame đã khiến mọi chuyện tươi sáng hẳn lên. Dù rằng mãi mãi cậu không đáp lại tình yêu của Togame nhưng tôi một chút cũng không khó chịu. Có lẽ Ninomiya quá vô tư để không nhận ra điều gì đó từ phía Togame, hoặc có thể là cậu biết đấy, nhưng cậu đã không tiếp nhận. Cậu chọn Togame là bạn và chỉ có thể là bạn. Cuộc đời khá bình yên, viên mãn của cậu, hạnh phúc mà cậu vun đắp bấy lâu không có gì là không đáng cả. Cậu có cuộc đời của cậu, lựa chọn người cậu yêu. Thật lòng, tôi có tiếc nuối vì cậu và Togame đã không thể thành đôi. Tuy nhiên, tôi lại muốn cảm ơn Ninomiya đã yêu mến Togame, tình nguyện nhích về phía cậu ấy, đã làm dịu bớt đắng đót trong cuộc đời của Togame. Ninomiya không sát cánh suốt đường đời cùng Togame nhưng khoảng thời gian cậu xuất hiện đều là đoạn kí ức tuyệt vời với Togame. Mắt cười hình hai đường chỉ Ninomiya chẳng những là thiên thần gãy cánh giữa trần gian mà còn giống như loại đồ uống cậu yêu thích vậy – caramel macchiato - đẹp đẽ và mang dư vị ngọt ngào.
Với tôi, Togame Shunji là một nhân vật chịu nhiều bất hạnh nhưng vô cùng mạnh mẽ, thiện lương. Hoàn cảnh túng quẫn vẫn không làm cậu trở nên xấu xa, không thể kìm hãm những yêu thương trong veo từ tâm hồn cậu. Dù chỉ là thoáng qua nhưng những chuyển biến tâm tư trong cậu hẳn nhiên là tình yêu dành cho Ninomiya. Mối tình đơn phương ấy tuy không cực kì mãnh liệt, không nhục cảm táo bạo nhưng ấm áp, sâu đậm và khó quên. Cậu cũng có vài lần nảy sinh ý nghĩ hướng về tình dục – điều hết sức bình thường về việc muốn gần gũi, hòa hợp thân thể với người mình yêu. Nhưng cậu chỉ ôm và hôn lén Ninomiya. Như bất cứ kẻ lỡ yêu bạn mình nào khác, Togame cũng sợ mối quan hệ an ổn vỡ tan, sợ đánh mất những tuyệt vời Ninomiya dành cho mình bấy lâu với tư cách là hai thằng bạn. Vậy đấy, rung động nhẹ nhàng, trân trọng giữ gìn, mơ hồ âu lo chẳng phải tình đầu nên là như thế sao?
Tôi đã tin theo lí lẽ của riêng mình rằng Togame trong đêm biến cố ấy là một Togame khác trong cậu - cái phần của câm lặng đớn đau và bế tắc. Tôi thông cảm cho sự thê lương của cậu, hiểu cho kiềm nén của cậu. Cậu của khi ấy không hề chai sạn cảm giác như cậu đã tưởng. Cậu có thể nói về những bất hạnh của mình như chuyện của kẻ xa lạ, có thể không rơi giọt nước mắt nào nhưng cõi lòng cậu đã vụn vỡ rồi. “Cuối dòng sông là biển cả. Bất cứ dòng sông nào cũng dẫn đến biển cả. Chắc chắn tại một nơi nào đó, cả ba người sẽ gặp lại mẹ”. Hình ảnh cậu đứng cô độc trên cầu rải tro cốt của người thân xuống dòng sông lạnh quánh đặc nỗi buồn. Để rồi, gặp Ninomiya sau đó, phần bí bức, vỡ vụn ấy trong Togame xổ tung. Vì cậu chỉ còn mỗi Ninomiya là thân thuộc trên đời, là người cậu đặt tình cảm vào nên trước người đó, cậu không thể tỏ ra dửng dưng nữa. Hành động xâm phạm Ninomiya như một lời tỏ tình thô lỗ, như lời tạm biệt chua cay. Nhưng lần nữa, tôi không trách cứ cậu. Qua cơn điên cuồng, cậu đã nhận thức được chính mình là kẻ làm nát bấy thứ vô hình cuối cùng mình có, đã ray rứt, nặng lòng suốt nhiều năm. Togame đáng được thương và được thứ tha hơn.
Câu chuyện không dừng lại tại thời điểm Togame bất hạnh bắt chuyến xe đêm đến Tokyo hoa lệ mà kết thúc vào thời khắc Ninomiya rời đi sau cuộc hàn huyên với Togame khi hai người nhiều năm tình cờ hội ngộ. Mặc dù không mong đợi nhưng tôi ban đầu đã nghĩ tác phẩm đã hết khi Togame đã có thể khóc trên chuyến buýt ấy. Bởi vì mặc kệ chuyện của tương lai, chỉ cần hiện tại lúc đó Togame yếu đuối đã chạy khỏi nơi đau thương ấy, có thể khóc cho thỏa rồi trở nên quật cường hơn thì là đủ lắm rồi. Tuy nhiên, Konohara sensei đã viết tiếp cho cuộc đời Togame một chương mới mà ở đó Ninomiya đã đưa tay bắt loa nói với Togame rằng mình đang rất hạnh phúc, cậu cũng thật lòng mong Togame hãy hạnh phúc. Trả được nợ cho người thầy tử tế, được thứ tha bởi người mình yêu thương, Togame nhất định sẽ tiến đến hạnh phúc. Togame à, đến lúc phải hạnh phúc thôi.
River’s End Togame đã từng xem là đoạn cuối dòng sông, nơi kết thúc một cuộc tình buồn bã, nơi mà mọi nhớ nhung đổ về biển cả. River’s End của chính Togame lại là một dòng sông khác, mà ở đó, đoạn cuối là nơi khởi nguồn của những dòng chảy tự do.
Cuối Dòng Sông - Có ai đó đem phần lương thiện đến ủi an cho một tâm hồn thương tổn
River’s End là novel ít chương nhất trong tất cả các novel tôi từng đọc của Konohara Narise nhưng những cảm xúc đẹp đẽ về tác phẩm lại rất nhiều. Tôi, đã có vô vàn điều muốn viết ra nhưng chỉ sợ rằng ngôn từ mình không thể diễn tả hết những gì cảm thấy.
Konohara Narise viết chuyện tình này với nhân vật đang độ tuổi teen nhưng ý tứ thì không hời hợt, sến súa một chút nào. Lời thoại, tình huống, miêu tả ngoại cảnh và nội tâm đều rất đẹp, rất giàu lay động. Togame và Ninomiya đến bên nhau tự nhiên như một chuyện tình gà bông, tính cách hai người lại rất bổ sung cho đối phương, ngoại hình lại tương xứng. Ngay từ đầu đã nảy sinh cảm giác muốn ship họ - điều chưa từng có ý định sớm như thế khi đọc các tác phẩm trước đó của tác giả. Bởi thế nên dù bối cảnh cũng vẫn là sự khắc nghiệt đặc biệt thường thấy trong văn chương của Konohara, cuộc đời nhân vật chính luôn đầy nỗi đau nhưng để nói về mối tình đầu này giữa Togame và Ninomiya thì tôi chỉ nghĩ đến từ “ngọt ngào”. Sự trân trọng trong cái cách họ đối xử với nhau, ở bên nhau chắc chắn sẽ khiến trái tim bất cứ ai thậm chí chẳng phải là hủ cũng phải rung lên vì những tình cảm chân thành quá đỗi, lành mạnh quá chừng giữa Togame và Ninonmiya.
Còn khi đặc tả những nỗi đau, tác giả lại gây được cảm giác cực kì chân thực, vừa xót xa vừa đẹp lạ lùng. Những nỗi buồn không xõa ra ồ ạt bằng những từ ngữ nặng nề mà thông qua những câu văn như bất lực, như chấp nhận, chúng lặng lẽ thít chặt lồng ngực người ta. Tôi thực sự đã vừa như tan chảy vì độ dễ thương của couple nhân vật chính lại vừa xúc động rơm rớm nước mắt vì câu chuyện buồn của tác phẩm này.
Dù chỉ nằm ở tuyến nhân vật phụ nhưng nhân vật Togame Koharu đã làm tôi thương cảm vô cùng. Có thể Koharu chỉ là cô gái ít học, không xinh xắn lại từng nóng vội đổ tội oan cho Togame và đuổi cậu ra khỏi nhà. Thế nhưng, trong cảm nhận của tôi, Koharu lại là một cô gái vừa đẹp, vừa cao thượng lại cũng vừa thật đáng thương. Vẻ đẹp hữu hình của cô ấy gây ấn tượng nhất chính là lúc cô tập trung cắt tóc cho Ninomiya Hiroshi và lúc đứng khóc trên cầu. Khi Koharu say mê cầm kéo, vui vẻ khi thành quả của mình được yêu thích, dường như cả người cô đang tỏa ra một thứ ánh sáng. Ánh sáng của hân hoan đã khiến gương mặt khắc khổ của Koharu trở nên thoải mái hơn, nụ cười cũng bất ngờ rạng rỡ, tự nhiên hơn. Khi cô đứng khóc trên cầu, cô mang một nét đẹp buồn bã, rung động đến nghẹn ngào. Lúc đấy, trông Koharu thật giống một cô gái bình thường biết biểu lộ sự đau khổ, biết rơi lệ, không che giấu bản chất yếu đuối vốn dĩ nữa. Những giọt nước mắt cứ liên tục trào ra, cô cứ nức nở với đôi tay lạnh cóng khiến người ta thật chỉ muốn kéo cô vào lòng, che chở cho tấm thân yếu mềm đã gánh gồng quá sức đó.
Koharu của tôi đã thiệt thòi biết bao, đã chịu đựng biết bao. Là một cô gái mảnh khảnh mà Koharu phải luôn cật lực kiếm sống, đảm đương cho cả gia đình nghèo khó. Công bằng mà nói, dĩ nhiên là Koharu tủi cực hơn Shunji rất nhiều. Cậu là con trai nên có thể xuề xòa một chút cũng không sao nhưng Koharu đã luôn mặc đồ cũ - người - mới - mình trong ngần ấy năm. Koharu phải quần quật làm việc đến nỗi chưa từng có thời gian để tìm hiểu một đối tượng hẹn hò nào. Sống trong túng thiếu quá lâu, tính cách của cô cũng ít nhiều từ dè xẻng, com kỉnh trở nên hà tiện thái quá, từ nhẫn nhịn vượt ngưỡng mà trở nên gắt gỏng, cau có. Điều ấy đã khiến cô dễ dàng hiểu lầm Shunji, vô tình tổn thương cậu. Tuy nhiên, lí do Koharu kích động đến thế cũng vì cô quá tin tưởng cậu, mà một khi càng tin tưởng sẽ càng sợ hãi bị dối lừa. Koharu cố gắng được đến hiện tại cũng chỉ vì cuộc sống của hai đứa em trai, cố gắng trả nợ để cho tương lai của hai em sáng sủa hơn. Bản thân đã không thể được đến trường, không thể xúng xính như bè bạn nhưng Koharu luôn mong muốn em trai mình có thể tốt nghiệp đàng hoàng, sau này có thể tìm được việc làm đỡ nhọc sức hơn cô. Thậm chí đã chuẩn bị sẵn kế hoạch biến vụ tự sát của mình thành tai nạn để Shunji nhận tiền bảo hiểm mà thanh toán nơ nần. Thế nên, ngay khi nghi ngờ Shunji trộm tiền, Koharu đã thất vọng thật nhiều, đã ngỡ rằng mình bị phản bội bởi người mình yêu luôn muốn bảo vệ. Tôi không hề trách Koharu lỡ lời với em mình, tôi cũng không cách nào chỉ trích Shunji. Làm sao tôi có thể làm thế với Koharu trọn đời bất hạnh? Và Shunji cũng đã rất mệt mỏi với công việc của mình đó thôi. Chỉ tiếc là, Koharu đã chịu đựng quá lâu, Shunji thì còn chưa đủ lớn để có thể giúp được cho cô ấy hơn những gì cậu đã làm. Cái nắm tay của cậu hôm ấy đã sưởi ấm cho Koharu rồi, nhưng chỉ tại nghịch cảnh lạnh lùng quá mà thôi.
Tôi đã nghĩ, một cách bất lực và đau lòng, nếu cả gia đình mất đi, chắc chắn Koharu sẽ lập tức chết theo họ chứ không trở nên mạnh mẽ hơn như Shunji được. Ở Shunji có ý thức sống rõ rệt. Cậu hoảng sợ, kinh tởm tâm địa của tay xã hội đen xấu xa và liền nghĩ cách trốn thoát gã. Lối suy nghĩ và hành động của cậu mang tính phản xạ tự vệ bình thường của con người. Còn với Koharu, sự kiện tai nạn ô tô chỉ như một khúc ngoặt đến sớm bất ngờ. Cuộc đời cô đã từ lâu không còn là sống vì chính bản thân mình nữa, cô đã quên mất ý nghĩa cơ bản ấy của sự sống. Nên là, mục tiêu để sống không còn nữa, thế gian đâu có điều gì đáng lưu luyến nữa, đâu còn ai xứng đáng để cô gái nhỏ ấy nguyện đem sinh mạng ra bảo vệ. Tôi thương quá Koharu vừa hơn hai mươi đã chết đi khi chưa từng biết mùi hạnh phúc, mọi tâm nguyện cũng chưa kịp hoàn thành. Tác giả đã viết ra cuộc đời Koharu không có ánh sáng, không có một ai đỡ nâng, an ủi. Nhưng một chút gì đó, nếu có thể gọi là may mắn hay ân huệ, thì đó là bà đã để cô chết đi như thế thay vì trót lọt với kế hoạch hi sinh của mình. Sẽ bi đát hơn nếu như Koharu phải tìm đến cái chết, Shunji phải bị giày vò hơn với ý nghĩ chính mình đã gián tiếp hại chết chị ruột của mình. Thôi thì, tôi chỉ có thể mơ tưởng về một nhà tạo mẫu tóc tên Togame Koharu có vóc dáng mảnh mai với gương mặt sáng bừng đang làm thứ mình thích bằng đôi tay mềm mại của mình.
Truyện của Konohara sensei dường như lúc nào cũng thế: dù không phải là tất cả mọi nhân vật đều nhận được nhưng luôn có một ai đó đem phần lương thiện trong mình đến ủi an cho một tâm hồn thương tổn nào đó. Ninomiya Hiroshi chính là thiên thần trong bóng đêm cuộc đời của Togame Shunji. Thiên thần ấy không sở hữu những năng lực phi thường nhưng phẩm cách cũng không phi thực chút nào. Ninomiya quá đáng yêu và thánh thiện nhưng cũng yếu đuối và ồn ào. Tuy nhiên, cậu nói nhiều thật nhưng tôi lại thấy cậu nói cái gì cũng dễ thương và vô hại. Cậu không chê bai gia cảnh của Togame, không kì thị Togame. Ngược lại, cậu còn nghĩ tốt về Togame, thấy cậu ấy thật chín chắn, thật tốt bụng và muốn làm thân với con người lạnh lùng đó, bị chê phiền phức cũng không giận. Ninomiya đã chân thành xem Togame là bạn, đối xử tử tế với Togame. Togame nhờ có cậu mà nhận được một người bạn, có được một tình bạn thuần khiết, không vụ lợi.
Vào cái đêm phát sinh những chuyện ngoài ý muốn giữa Togame và Ninomiya, tôi đã sợ vô cùng hành động ôm mặt khóc và quát Togame của Ninomiya chính là sự căm hận. Nếu vậy, tất cả những thứ trong cuộc hội ngộ nhiều năm sau giữa họ sẽ chỉ toàn là tổn thương. Thế nhưng, những lời bao dung Ninomiya của năm ba mươi tuổi dành cho Togame đã khiến mọi chuyện tươi sáng hẳn lên. Dù rằng mãi mãi cậu không đáp lại tình yêu của Togame nhưng tôi một chút cũng không khó chịu. Có lẽ Ninomiya quá vô tư để không nhận ra điều gì đó từ phía Togame, hoặc có thể là cậu biết đấy, nhưng cậu đã không tiếp nhận. Cậu chọn Togame là bạn và chỉ có thể là bạn. Cuộc đời khá bình yên, viên mãn của cậu, hạnh phúc mà cậu vun đắp bấy lâu không có gì là không đáng cả. Cậu có cuộc đời của cậu, lựa chọn người cậu yêu. Thật lòng, tôi có tiếc nuối vì cậu và Togame đã không thể thành đôi. Tuy nhiên, tôi lại muốn cảm ơn Ninomiya đã yêu mến Togame, tình nguyện nhích về phía cậu ấy, đã làm dịu bớt đắng đót trong cuộc đời của Togame. Ninomiya không sát cánh suốt đường đời cùng Togame nhưng khoảng thời gian cậu xuất hiện đều là đoạn kí ức tuyệt vời với Togame. Mắt cười hình hai đường chỉ Ninomiya chẳng những là thiên thần gãy cánh giữa trần gian mà còn giống như loại đồ uống cậu yêu thích vậy – caramel macchiato - đẹp đẽ và mang dư vị ngọt ngào.
Với tôi, Togame Shunji là một nhân vật chịu nhiều bất hạnh nhưng vô cùng mạnh mẽ, thiện lương. Hoàn cảnh túng quẫn vẫn không làm cậu trở nên xấu xa, không thể kìm hãm những yêu thương trong veo từ tâm hồn cậu. Dù chỉ là thoáng qua nhưng những chuyển biến tâm tư trong cậu hẳn nhiên là tình yêu dành cho Ninomiya. Mối tình đơn phương ấy tuy không cực kì mãnh liệt, không nhục cảm táo bạo nhưng ấm áp, sâu đậm và khó quên. Cậu cũng có vài lần nảy sinh ý nghĩ hướng về tình dục – điều hết sức bình thường về việc muốn gần gũi, hòa hợp thân thể với người mình yêu. Nhưng cậu chỉ ôm và hôn lén Ninomiya. Như bất cứ kẻ lỡ yêu bạn mình nào khác, Togame cũng sợ mối quan hệ an ổn vỡ tan, sợ đánh mất những tuyệt vời Ninomiya dành cho mình bấy lâu với tư cách là hai thằng bạn. Vậy đấy, rung động nhẹ nhàng, trân trọng giữ gìn, mơ hồ âu lo chẳng phải tình đầu nên là như thế sao?
Tôi đã tin theo lí lẽ của riêng mình rằng Togame trong đêm biến cố ấy là một Togame khác trong cậu - cái phần của câm lặng đớn đau và bế tắc. Tôi thông cảm cho sự thê lương của cậu, hiểu cho kiềm nén của cậu. Cậu của khi ấy không hề chai sạn cảm giác như cậu đã tưởng. Cậu có thể nói về những bất hạnh của mình như chuyện của kẻ xa lạ, có thể không rơi giọt nước mắt nào nhưng cõi lòng cậu đã vụn vỡ rồi. “Cuối dòng sông là biển cả. Bất cứ dòng sông nào cũng dẫn đến biển cả. Chắc chắn tại một nơi nào đó, cả ba người sẽ gặp lại mẹ”. Hình ảnh cậu đứng cô độc trên cầu rải tro cốt của người thân xuống dòng sông lạnh quánh đặc nỗi buồn. Để rồi, gặp Ninomiya sau đó, phần bí bức, vỡ vụn ấy trong Togame xổ tung. Vì cậu chỉ còn mỗi Ninomiya là thân thuộc trên đời, là người cậu đặt tình cảm vào nên trước người đó, cậu không thể tỏ ra dửng dưng nữa. Hành động xâm phạm Ninomiya như một lời tỏ tình thô lỗ, như lời tạm biệt chua cay. Nhưng lần nữa, tôi không trách cứ cậu. Qua cơn điên cuồng, cậu đã nhận thức được chính mình là kẻ làm nát bấy thứ vô hình cuối cùng mình có, đã ray rứt, nặng lòng suốt nhiều năm. Togame đáng được thương và được thứ tha hơn.
Câu chuyện không dừng lại tại thời điểm Togame bất hạnh bắt chuyến xe đêm đến Tokyo hoa lệ mà kết thúc vào thời khắc Ninomiya rời đi sau cuộc hàn huyên với Togame khi hai người nhiều năm tình cờ hội ngộ. Mặc dù không mong đợi nhưng tôi ban đầu đã nghĩ tác phẩm đã hết khi Togame đã có thể khóc trên chuyến buýt ấy. Bởi vì mặc kệ chuyện của tương lai, chỉ cần hiện tại lúc đó Togame yếu đuối đã chạy khỏi nơi đau thương ấy, có thể khóc cho thỏa rồi trở nên quật cường hơn thì là đủ lắm rồi. Tuy nhiên, Konohara sensei đã viết tiếp cho cuộc đời Togame một chương mới mà ở đó Ninomiya đã đưa tay bắt loa nói với Togame rằng mình đang rất hạnh phúc, cậu cũng thật lòng mong Togame hãy hạnh phúc. Trả được nợ cho người thầy tử tế, được thứ tha bởi người mình yêu thương, Togame nhất định sẽ tiến đến hạnh phúc. Togame à, đến lúc phải hạnh phúc thôi.
River’s End Togame đã từng xem là đoạn cuối dòng sông, nơi kết thúc một cuộc tình buồn bã, nơi mà mọi nhớ nhung đổ về biển cả. River’s End của chính Togame lại là một dòng sông khác, mà ở đó, đoạn cuối là nơi khởi nguồn của những dòng chảy tự do.