Vội vã Hà Giang - Mai, tôi sẽ rời xa núi đồi
Nếu như đường lên cao nguyên đá là sự tương phản giữa mặt đường nóng và tường đá lạnh, càng đi càng thấy cằn khô thì đường về Hoàng Su Phì lại hồn nhiên và đơn giản, mướt mát màu xanh của rừng cây và đồng lúa. Bạn hiền nói rằng Hoàng Su Phì thời điểm này không có gì, rừng, núi, ruộng bậc thang... tất cả chẳng khác chi quê nhà chúng ta hết. Tôi biết thế nên nào có trông mong mình sẽ bị choáng ngợp hay nín thở hay tiếc nuối chẳng nỡ cất bước đi gì, tìm đến nơi này chỉ để "tiền trạm" cho ngày trở lại với mùa lúa chín mai sau thôi mà. Một lý do khác cho đến khi viết những dòng này tôi mới nhận ra, ấy là chân tôi lỡ quen rong chơi rồi nên khi phải nghĩ đến ngày về thường hay hoảng hốt, kiểu gì cũng kiếm cớ để nấn ná chơi thêm. Chỉ vì hai lý do ấy thôi, tôi tìm đường đến với Hoàng Su Phì.
Thường hay than thở (một cách rất kịch) về chuyện tuổi tác, có lang thang nhiều tôi mới thấy thật ra mình chưa già nua đến nỗi tuyệt vọng, vẫn còn có khả năng vui mừng trước những điều nhỏ nhặt của cuộc sống. Như là buổi trưa mờ mịt sương bay trên đèo Cổng Trời ngày hôm ấy, tôi nào có trông chờ điều bất ngờ gì ở đây đâu, vậy mà thiên nhiên vẫn khoản đãi chúng tôi thế này. Vỡ òa trong ngỡ ngàng, xe đang đà lên dốc nên không dừng lại được, tôi chỉ còn biết liều mạng với sự sống còn của cái máy ảnh. Đi giữa một biển mây, linh hồn cứ trôi bồng bềnh trong thể xác mỏi mệt. Sương lạnh như hơi thở mát lành của tự do, đẫm đầy trong từng nếp áo, chờn vờn trên má và vỗ về trái tim nhiều thương tổn. Tưởng như con đường không có đích đến, tưởng như mình có thể đi mãi như thế.
Rồi bỗng chạnh lòng, nhớ Đà Lạt vô biên.
Đi nhiều nhưng chỉ một vài nơi khiến tôi nặng lòng thương nhớ. Tôi đã dự định về Đà Lạt mùa hoa cúc quỳ này, vậy mà khi chuẩn bị mua vé máy bay lại bị mủi lòng bởi lời năn nỉ của một người, "Đợi tôi". Tôi đợi cậu qua bao nhiêu mùa hoa rồi, cậu đã bao giờ đếm hay chưa, lần nào thở dài hủy lịch cũng tự dặn lòng đây là lần cuối. Rồi lại quên đi, và chỉ cần một câu nói của cậu thôi là tất cả lại đổi thay. Ai bảo trái tim đàn bà sinh ra từ nước làm chi, ai khiến cậu cứ hy sinh vì tôi nhiều đến thế, để tôi lúc nào cũng ăm ắp cảm giác mang ơn và hối lỗi. Giữa biển mây ngày hôm ấy, giả dụ bạn đồng hành của tôi là cậu, giả dụ cậu xúi dại tôi "Nhảy đi", có lẽ tôi nhảy thật.
Điên rồ thế đấy. Mà có lẽ, tôi chỉ đang kiếm cớ để giải thoát cho những cơn trầm uất của mình thôi, cậu tin không?
Nhưng cậu thì xa xôi quá, và bạn đồng hành dù hay xài xể và dìm tôi không ngóc đầu lên được thì vẫn không bao giờ để tôi gặp bất kỳ rủi ro nào (vì nó sợ phải chịu trách nhiệm với bố mẹ tôi). Thế nên chúng tôi đã đi xuyên mây trời để thấy một trưa cuối thu đùng đục mây xám, gió thổi hắt hiu làm bạc thêm những thửa ruộng chỉ còn trơ gốc rạ. Mùa vàng chỉ còn rớt rơi trên những bó lúa gặt muộn xếp ven bờ, không gian đặc quánh với hai màu xanh nâu, có lúc khiến tôi ngột ngạt gần như không thở nổi.
Có lẽ nào Hoàng Su Phì buồn đến thế?
Ăn qua quít bữa trưa muộn trên đèo vắng, đang cố nuốt miếng bánh mì nguội ngắt nguội ngơ thì chúng tôi trông thấy một người đàn ông chở ba cái rọ nâu nâu vàng vàng đang ì ạch bò lên dốc từ khúc quanh phía xa. Cậu em chỉ chỉ, "Nhìn kìa, ba con lợn thôi mà ông í không lên nổi dốc rồi đấy". Tôi biết mình béo nên rất nhạy cảm với danh từ "lợn" (liên quan không?), sống chết cãi rằng ba cái rọ ấy không phải chở lợn đâu, là bao tải đựng ngô khoai hay gì đó đại loại thế cơ. Đoán già đoán non mãi, người đàn ông ấy đi từ xa đến gần, tới khi hai đứa nhìn rõ được thứ gì đang được cột phía sau xe thì rủ nhau bò lăn ra cười. Có lẽ ông ấy thấy lạ lắm khi thấy trên đỉnh dốc có hai đứa dở hơi vừa nhìn mình vừa cười sằng sặc, giả dụ không vững tay lái chắc đã đâm đầu vào vách núi vì hoang mang rồi.
Đoán xem ông ấy chở gì? Thúng và mủng, trời ạ.
Tràng cười ấy đã phần nào giải tỏa tâm trạng ủ ê cứ bám riết theo tôi kể từ khi thức dậy. Thông Nguyên, Hồ Thầu, Vinh Quang đón tôi với những khung cảnh thân quen như được trở về nhà. Không phải mùa du lịch nên cảnh quan giản đơn đến mức đôi khi khiến người ta thấy nhàm chán, chỉ có những con đường đầy thử thách vớt vát lại chút hứng khởi mà thôi. Cũng kể từ chiều hôm đó, tôi biết mình trót yêu những con đường Hà Giang mất rồi. Thứ tình yêu không đến vội vàng và dễ dãi, chẳng hề ngọt ngào nồng nàn mà đầy mạo hiểm và gian nan, ấy thế mà kẻ lang thang cứ liêu xiêu rồi ngã lòng lúc nào không biết. Tôi không chắc nếu mình được (hoặc phải) cầm lái thì tình yêu này có sứt mẻ đi chút nào không, nhưng đang say tình nên tôi chẳng buồn cân nhắc đến vấn đề cỏn con ấy. Người phụ nữ đẹp trong mắt kẻ si tình, đường quanh co đẹp trong tim kẻ lang thang, đúng không?
Đêm Vinh Quang buồn hiu hắt, đa số người dân cúm núm trong nhà trốn cái giá lạnh đầu mùa. Chúng tôi lang thang qua bao con đường có tên và không tên của thị trấn, cuối cùng dừng lại ở một hàng ngô nướng trước cổng kho bạc huyện. Tàng hoa sữa đã nguội hương theo gió, cầm bắp ngô nóng rẫy trên tay, hai đứa lan man từ chuyện cũ xưa đến những viễn cảnh tương lai xa vời. Ngày mai thôi, tất cả những bình yên và thanh thản này sẽ chỉ còn là ký ức. "Người ta chỉ sợ biệt ly khi lòng người thay đổi", tôi cứ lấn bấn trong những nỗi sợ mơ hồ, bây giờ nặng lòng với Hà Giang thế này nhưng biết đâu mai kia trở lại chút duyên tình cũng đã phôi phai theo gió bụi đường trường. Người về, chắc gì còn hai; kẻ ở, liệu rằng có nguyên chốn cũ? Thế nên vội vàng nói, vội vàng đi, vội vàng vạch ra bao nhiêu dự định cho ngày cuối cùng lưu lại, hòng mong xua đi phần nào nuối tiếc khi đã phải xa đất núi. Mà liệu rằng có làm được không?
Trước cửa nhà khách nơi chúng tôi lưu lại hôm ấy có một con suối rộng, nước cuộn chảy sục sôi bất kể ngày đêm. Vọng qua cánh cửa sổ khép chặt, tiếng suối cồn cào như tiếng mưa rào, tôi mở "Phố mùa đông" (Bảo Chấn sáng tác, Lê Hiếu trình bày) và ngủ quên khi nào chẳng hay. "Mai tôi sẽ rời xa núi đồi, sẽ mang theo hương đêm ngày cũ. Lời tôi hát đồi núi trập trùng, có đôi khi nhớ thiên đường xưa. Mai tôi sẽ rời xa kỷ niệm, sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ. Tình em có hằn vết son buồn, khép đôi môi câu hát vô thường...".
Để tôi mơ, một lần cuối này thôi nhé!