Ấn tượng mà Jin để lại trong tôi là một bộ phim khắc họa rất nhiều vấn đề song hành trong cuộc sống xưa và nay. Thoạt đầu, điều tôi mong ngóng là Jin làm sao tồn tại trong cái thế giới mà chỉ cần nói sai một câu là có thể bay đầu, và
Ấn tượng mà Jin để lại trong tôi là một bộ phim khắc họa rất nhiều vấn đề song hành trong cuộc sống xưa và nay. Thoạt đầu, điều tôi mong ngóng là Jin làm sao tồn tại trong cái thế giới mà chỉ cần nói sai một câu là có thể bay đầu, và làm sao để bảo vệ sự sống của rất nhiều con người chỉ vì một vết thương tầm thường ở thời đại khoa học kỹ thuật mà có thể giã từ cõi đời. Thế nhưng, càng xem, tôi càng thấy nghẹt lòng trước những phận người, cảm phục cho tấm long lương y như từ mẫu của các y sĩ, nhận ra tất cả những gì diễn ra trong cái thời đại ấy, sao mà khác xa thời chúng ta đang sống quá, mà sao cũng có quá nhiều điều, vẫn còn hiện diện rõ rệt đến ngày nay. Một kịch bản chắc tay, rung động, diễn xuất tuyệt vời và những hình ảnh xưa cũ đượm buồn đan xen với một Tokyo phồn hoa đã níu kéo bước chân tôi, bắt tôi dán mắt vào màn hình và nóng lòng chờ đợi được xem tiếp phần 2, sau khi cái kết lửng lơ ở phần 1 đã gây ức chế cho rất nhiều người.
Phần 2 tiếp nối câu chuyện dở dang ở phần 1. Những tưởng khi đã tạo được uy tín, Jin sẽ dễ dàng hơn trong việc chửa bệnh, thì những rắc rối mới nảy sinh. Điều đáng quý là phim vẫn giữ được tinh thần ở phần 1, và phần 2, không hề thua kém về độ hấp dẫn. Phim giúp người xem khám phá lịch sử ở thời kỳ Edo. Nó cũng làm khán giả phải đoán tình tiết tiếp theo khi kết hợp giữa hồi hộp và bí ẩn, lại thêm một chút lãng mạn. Tuy nhiên, trọng tâm chính của phim vẫn là y khoa. Các diễn viên đã hoàn thành tốt vai trò của mình, khiến người xem nối kết với nhân vật. Xuyên suốt 2 phần phim, ta có được cái nhìn tổng quan thông qua câu chuyện của mỗi nhân vật, mỗi cuộc đấu tranh và những khó khăn đang diễn ra. Những âm mưu trong phim diễn ra khá đơn giản nhưng làm tăng thêm chiều sâu của bộ phim. Nó giúp ta khám phá nhiều thứ đa dạng bao gồm cả ý nghĩa cuộc sống, những người sẵn sàng hy sinh cho người khác, và quan trọng nhất là giới hạn của mỗi chúng ta. Cốt truyện được nghiền ngẫm, giúp người xem song hành cùng Jin trong quá khứ và xem anh cùng đồng đội giúp đỡ những người cần đến dịch vụ y tế.
Các diễn viên trụ cột ở phần 1 tiếp tục sắm vai cũ trong phần 2, và một lần nữa cùng bộ phim rinh về cơ man là giải thưởng. Jin có quá nhiều nhân vật hay, kể cả những vai bệnh nhân, nên với thời lượng 22 tập trọn bộ, thật khó để xây dựng rõ nét toàn bộ tuyến nhân vật này. Nhân vật Kyotaro của Koide Keisuke là một điển hình quá mờ nhạt so với các bộ phim trước đây anh từng tham gia. Nếu không phải vì tôi thích Keisuke, có lẽ tôi đã bỏ sót những giây phút hiếm hoi anh thật sự có đất diễn. Thật tiếc vì tuyến vai của anh rất đáng để khai thác, nhất là tình an hem của anh và Saki. Tuy nhiên, với độ dài khiêm tốn, những gì mà các nhà làm phim nỗ lực tạo dựng cũng đã rất đáng khen ngợi. Jin, Saki, Ryoma và Nokaze là những nhân vật đậm nét nhất, và như tôi đã nói, vai diễn Saki rất tuyệt vời, nhưng có lẽ Ayase Haruka thật sự còn trẻ để có thể sánh ngang với Nakatani Miki, nên cán cân của tôi lệch hẳn trong suốt quá trình xem phim.
Tuyến tình cảm của Jin giống như một món rau điểm tô thêm cho món ăn chính, nhưng vẫn được chăm chút, tạo nên những phút giây lãng mạn có, cảm động có, ngưỡng mộ có. Trong manga gốc, cuối cùng Jin không thể trở về, và thành đôi với Saki. Trong phim, Jin lúc nào cũng day dứt về Miki, đó là niềm an ủi và nguồn động lực thúc đẩy anh hành động trong quá khứ. Đến cuối cùng, Jin buộc phải trở về, hiện tại đã vì sự tác động của quá khứ mà thay đổi ít nhiều. Giờ đây, Miki không hề quen anh. Ngoài là con cháu của Nokaze, Miki cũng là truyền nhân của Saki. Và đến cuối phim, Jin kết thúc mở bằng việc bác sĩ Jin bắt tay chuẩn bị phẫu thuật cho Miki. Nói một cách khác, trở về giai đoạn đầu phim, nhưng lần này, chắc chắn anh sẽ thành công. Chuyện tình cảm sau đó với Miki, mỗi khán giả sẽ có kết luận riêng. Và lá thư mà Saki để lại cho nhân vật OO, có lẽ làm cho bất cứ ai mạnh mẽ nhất, cũng trở nên nghẹn ngào. Saki ngưỡng mộ Jin, rồi dần dà thứ tình cảm trong cô chuyển hóa thành tình yêu, mỗi một ngày nó lại lớn lên, âm ỉ chảy trong cơ thể người thiếu nữ xuân thì. Thay vì tiến đến, cô gái nhỏ bé ấy lại biến nó thành niềm đam mê, được học hỏi, được chữa bệnh, được song hành cùng người mình yêu. Nếu Nokaze là đại diện cho tấn bi kịch phận người thời phong kiến, thì Saki là đại diện cho những cô gái hiện đại của Nhật Bản, vượt qua rào cản, can đảm kiên cường. Chỉ tiếc rằng, cô gặp Jin quá muộn màng, và anh thuộc về một nơi khác. Sau cơn bạo bệnh, Saki chẳng còn nhớ gì về Jin, nhưng trong tâm thức cô luôn có những hình ảnh, những kỷ niệm mơ hồ. Và chính cái tình yêu nguyên sơ nhất mà cũng lớn lao nhất ấy đã khiến cô tin rằng có một người như thế tồn tại. Kết thúc của Saki, là hạnh phúc hay là đớn đau? Cô đã có thể cống hiến tất cả thanh xuân, sức lực cho nền y tế Nhật Bản, nhưng ai cũng hiểu rằng, cô sống độc thân cả đời, há chẳng phải bởi trong tim luôn ôm ấp một bóng hình? Cái kết thúc buồn ấy, tôi lại rất thỏa mãn. Bởi lẽ, biên kịch đã hòa vào Jin, đã dựng nên một Miki quá đẹp, dựng lên một tình yêu trong ngần và thông hiểu giữa Jin với Miki, để rồi khi Jin về quá khứ, từng phút từng giây, anh đều nghĩ về Miki. Miki là lẽ sống, là động lực sinh tồn và là khát vọng bác sĩ của anh. Jin cũng là một con người bình thường, yêu nghề đến đâu, nỗ lực cứu người đến đâu, thì một phần trong ấy, chắc chắn có nguyên nhân vì Miki. Cho nên, nếu để Jin ở lại và thành đôi với Saki, không chỉ bất công Jin, mà còn bất công với Saki nữa. Jin mà chúng ta đã dõi theo suốt chặng đường dài, là tri kỷ của Nokaze, là tình yêu của Saki, nhưng cũng là duy nhất cho Miki.
Osawa Takao đã có một sự lột xác hoàn hảo bằng vai diễn Jin. Và Jin cũng trở thành tác phẩm để đời của anh, tôi cho rằng đấy là thành công lớn nhất với một người diễn viên. Jin ắt hẳn cũng là một hồi ức đẹp đẽ và kinh nghiệm quý báu cho các diễn viên khác. Bạn nên xem bộ phim này nếu bạn là một fan hâm mộ các diễn viên trong phim hay đơn giản là muốn khám phá về Jin. Nó chắc chắn sẽ không làm uổng phí thời gian của bạn. Nếu nói rằng tốn thời gian, thì có lẽ là vì bạn sẽ khó dứt ra khỏi mạch phim, đến khi nó kết thúc rồi vẫn đọng lại dư âm trong bạn, khiến bạn suy nghĩ, khiến bạn trăn trở. Còn giai điệu Itoshiki Hibiyo của Hirai Ken sẽ âm vang mãi trong đầu bạn.
Hồi ức tình yêu
Ấn tượng mà Jin để lại trong tôi là một bộ phim khắc họa rất nhiều vấn đề song hành trong cuộc sống xưa và nay. Thoạt đầu, điều tôi mong ngóng là Jin làm sao tồn tại trong cái thế giới mà chỉ cần nói sai một câu là có thể bay đầu, và làm sao để bảo vệ sự sống của rất nhiều con người chỉ vì một vết thương tầm thường ở thời đại khoa học kỹ thuật mà có thể giã từ cõi đời. Thế nhưng, càng xem, tôi càng thấy nghẹt lòng trước những phận người, cảm phục cho tấm long lương y như từ mẫu của các y sĩ, nhận ra tất cả những gì diễn ra trong cái thời đại ấy, sao mà khác xa thời chúng ta đang sống quá, mà sao cũng có quá nhiều điều, vẫn còn hiện diện rõ rệt đến ngày nay. Một kịch bản chắc tay, rung động, diễn xuất tuyệt vời và những hình ảnh xưa cũ đượm buồn đan xen với một Tokyo phồn hoa đã níu kéo bước chân tôi, bắt tôi dán mắt vào màn hình và nóng lòng chờ đợi được xem tiếp phần 2, sau khi cái kết lửng lơ ở phần 1 đã gây ức chế cho rất nhiều người.
Phần 2 tiếp nối câu chuyện dở dang ở phần 1. Những tưởng khi đã tạo được uy tín, Jin sẽ dễ dàng hơn trong việc chửa bệnh, thì những rắc rối mới nảy sinh. Điều đáng quý là phim vẫn giữ được tinh thần ở phần 1, và phần 2, không hề thua kém về độ hấp dẫn. Phim giúp người xem khám phá lịch sử ở thời kỳ Edo. Nó cũng làm khán giả phải đoán tình tiết tiếp theo khi kết hợp giữa hồi hộp và bí ẩn, lại thêm một chút lãng mạn. Tuy nhiên, trọng tâm chính của phim vẫn là y khoa. Các diễn viên đã hoàn thành tốt vai trò của mình, khiến người xem nối kết với nhân vật. Xuyên suốt 2 phần phim, ta có được cái nhìn tổng quan thông qua câu chuyện của mỗi nhân vật, mỗi cuộc đấu tranh và những khó khăn đang diễn ra. Những âm mưu trong phim diễn ra khá đơn giản nhưng làm tăng thêm chiều sâu của bộ phim. Nó giúp ta khám phá nhiều thứ đa dạng bao gồm cả ý nghĩa cuộc sống, những người sẵn sàng hy sinh cho người khác, và quan trọng nhất là giới hạn của mỗi chúng ta. Cốt truyện được nghiền ngẫm, giúp người xem song hành cùng Jin trong quá khứ và xem anh cùng đồng đội giúp đỡ những người cần đến dịch vụ y tế.
Các diễn viên trụ cột ở phần 1 tiếp tục sắm vai cũ trong phần 2, và một lần nữa cùng bộ phim rinh về cơ man là giải thưởng. Jin có quá nhiều nhân vật hay, kể cả những vai bệnh nhân, nên với thời lượng 22 tập trọn bộ, thật khó để xây dựng rõ nét toàn bộ tuyến nhân vật này. Nhân vật Kyotaro của Koide Keisuke là một điển hình quá mờ nhạt so với các bộ phim trước đây anh từng tham gia. Nếu không phải vì tôi thích Keisuke, có lẽ tôi đã bỏ sót những giây phút hiếm hoi anh thật sự có đất diễn. Thật tiếc vì tuyến vai của anh rất đáng để khai thác, nhất là tình an hem của anh và Saki. Tuy nhiên, với độ dài khiêm tốn, những gì mà các nhà làm phim nỗ lực tạo dựng cũng đã rất đáng khen ngợi. Jin, Saki, Ryoma và Nokaze là những nhân vật đậm nét nhất, và như tôi đã nói, vai diễn Saki rất tuyệt vời, nhưng có lẽ Ayase Haruka thật sự còn trẻ để có thể sánh ngang với Nakatani Miki, nên cán cân của tôi lệch hẳn trong suốt quá trình xem phim.
Tuyến tình cảm của Jin giống như một món rau điểm tô thêm cho món ăn chính, nhưng vẫn được chăm chút, tạo nên những phút giây lãng mạn có, cảm động có, ngưỡng mộ có. Trong manga gốc, cuối cùng Jin không thể trở về, và thành đôi với Saki. Trong phim, Jin lúc nào cũng day dứt về Miki, đó là niềm an ủi và nguồn động lực thúc đẩy anh hành động trong quá khứ. Đến cuối cùng, Jin buộc phải trở về, hiện tại đã vì sự tác động của quá khứ mà thay đổi ít nhiều. Giờ đây, Miki không hề quen anh. Ngoài là con cháu của Nokaze, Miki cũng là truyền nhân của Saki. Và đến cuối phim, Jin kết thúc mở bằng việc bác sĩ Jin bắt tay chuẩn bị phẫu thuật cho Miki. Nói một cách khác, trở về giai đoạn đầu phim, nhưng lần này, chắc chắn anh sẽ thành công. Chuyện tình cảm sau đó với Miki, mỗi khán giả sẽ có kết luận riêng. Và lá thư mà Saki để lại cho nhân vật OO, có lẽ làm cho bất cứ ai mạnh mẽ nhất, cũng trở nên nghẹn ngào. Saki ngưỡng mộ Jin, rồi dần dà thứ tình cảm trong cô chuyển hóa thành tình yêu, mỗi một ngày nó lại lớn lên, âm ỉ chảy trong cơ thể người thiếu nữ xuân thì. Thay vì tiến đến, cô gái nhỏ bé ấy lại biến nó thành niềm đam mê, được học hỏi, được chữa bệnh, được song hành cùng người mình yêu. Nếu Nokaze là đại diện cho tấn bi kịch phận người thời phong kiến, thì Saki là đại diện cho những cô gái hiện đại của Nhật Bản, vượt qua rào cản, can đảm kiên cường. Chỉ tiếc rằng, cô gặp Jin quá muộn màng, và anh thuộc về một nơi khác. Sau cơn bạo bệnh, Saki chẳng còn nhớ gì về Jin, nhưng trong tâm thức cô luôn có những hình ảnh, những kỷ niệm mơ hồ. Và chính cái tình yêu nguyên sơ nhất mà cũng lớn lao nhất ấy đã khiến cô tin rằng có một người như thế tồn tại. Kết thúc của Saki, là hạnh phúc hay là đớn đau? Cô đã có thể cống hiến tất cả thanh xuân, sức lực cho nền y tế Nhật Bản, nhưng ai cũng hiểu rằng, cô sống độc thân cả đời, há chẳng phải bởi trong tim luôn ôm ấp một bóng hình? Cái kết thúc buồn ấy, tôi lại rất thỏa mãn. Bởi lẽ, biên kịch đã hòa vào Jin, đã dựng nên một Miki quá đẹp, dựng lên một tình yêu trong ngần và thông hiểu giữa Jin với Miki, để rồi khi Jin về quá khứ, từng phút từng giây, anh đều nghĩ về Miki. Miki là lẽ sống, là động lực sinh tồn và là khát vọng bác sĩ của anh. Jin cũng là một con người bình thường, yêu nghề đến đâu, nỗ lực cứu người đến đâu, thì một phần trong ấy, chắc chắn có nguyên nhân vì Miki. Cho nên, nếu để Jin ở lại và thành đôi với Saki, không chỉ bất công Jin, mà còn bất công với Saki nữa. Jin mà chúng ta đã dõi theo suốt chặng đường dài, là tri kỷ của Nokaze, là tình yêu của Saki, nhưng cũng là duy nhất cho Miki.
Osawa Takao đã có một sự lột xác hoàn hảo bằng vai diễn Jin. Và Jin cũng trở thành tác phẩm để đời của anh, tôi cho rằng đấy là thành công lớn nhất với một người diễn viên. Jin ắt hẳn cũng là một hồi ức đẹp đẽ và kinh nghiệm quý báu cho các diễn viên khác. Bạn nên xem bộ phim này nếu bạn là một fan hâm mộ các diễn viên trong phim hay đơn giản là muốn khám phá về Jin. Nó chắc chắn sẽ không làm uổng phí thời gian của bạn. Nếu nói rằng tốn thời gian, thì có lẽ là vì bạn sẽ khó dứt ra khỏi mạch phim, đến khi nó kết thúc rồi vẫn đọng lại dư âm trong bạn, khiến bạn suy nghĩ, khiến bạn trăn trở. Còn giai điệu Itoshiki Hibiyo của Hirai Ken sẽ âm vang mãi trong đầu bạn.